Hắn cúi mắt nhìn Tần Tiểu Mãn một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi, nhẹ nhàng đặt cậu nằm ngay ngắn trên gối, mặc lại áo lót, dậy đi nhà xí.
Lúc về người đã lạnh, chui lại vào chăn mới đỡ hơn.
Đỗ Hành kéo ca nhi đang ngủ say hình chữ X vào lòng, dưới ánh sáng lờ mờ, bất đắc dĩ véo mũi Tần Tiểu Mãn:
"Ngày thường như đóa cúc nhỏ, hoá ra lại ngây thơ như củ cải trắng, ai dạy đệ vậy?"
Người trong lòng dùng khuôn mặt ngủ yên bình trả lời hắn, chính là vì không ai dạy mới thế này.
Đỗ Hành thở dài, tự an ủi, cũng may là ca nhi đêm nay ngủ không ngáy. Sáng hôm sau, hai người dậy hơi muộn.
Đỗ Hành đêm qua không ngủ được, quầng thâm dưới mắt, sắc mặt hơi tiều tụy, còn Tần Tiểu Mãn thì ngủ rất ngon, dậy rất tỉnh táo.
Đồ ăn thừa hôm qua khá nhiều, một số thức ăn đã chia cho bà con lối xóm, hiện tại còn thừa canh thịt lợn và nửa con gà.
Hai người hâm nóng lại đồ ăn rồi ăn, hôm qua dọn bàn ghế, bát đũa khắp nhà, hôm nay phải trả lại cho từng nhà.
Tần Tiểu Mãn thắng xe bò, cùng Đỗ Hành chất đồ lên xe, vội vàng đến nhà chủ nhân của bộ bàn ghế.
"Mãn ca nhi đến đấy à?"
Tần Tiểu Mãn dừng xe ở ngoài sân, gọi vọng vào:
"Ngô phu lang, bát đũa mượn nhà huynh, đệ mang trả lại đây."
Cậu và Đỗ Hành xuống xe, khuân đồ vào nhà, nhà họ Ngô cũng ra phụ giúp, đi theo còn có vài người phụ nữ trong thôn đến nói chuyện phiếm.
Mọi người cùng nhau khuân đồ vào nhà.
Đỗ Hành ở lại xe kiểm kê xem còn sót đồ gì không, mấy người phụ nữ nhìn hắn, cười tủm tỉm.
"Ngô phu lang, huynh kiểm tra lại xem đủ chưa?"
Tần Tiểu Mãn bê bát đũa vào bếp, vỗ tay bảo mọi người kiểm tra.
"Cũng chỉ có mấy cái bát đĩa này thôi, ta liếc mắt là thấy ngay."
"Vậy được rồi, đa tạ phu lang cho mượn, nếu không thì tiệc cưới nhà ta chẳng biết xoay sở thế nào."
"Bà con xóm giềng cả mà, nói chi cho xa xôi, hôm qua tiệc cưới nhà đệ làm linh đình thật đấy, từng ấy bàn mà đồ ăn chất như núi. Phu quân nhà đệ khéo tay thật."
Nhắc đến Đỗ Hành, Tần Tiểu Mãn liền đắc ý:
"Tay nghề phu quân ta đúng là không chê vào đâu được."
Nghe vậy, người phụ nữ và mấy người khác trong phòng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn Đỗ Hành, che miệng cười khúc khích, kéo Tần Tiểu Mãn lại:
"Mãn ca nhi, thế còn cái kia của nhà ngươi thì sao? Có lợi hại không?"
Tần Tiểu Mãn không hiểu ý, nhưng nhìn hai người cười gian xảo, tự biết họ đang trêu chọc mình, tuy không biết nói gì nhưng phu quân của cậu cái gì cũng lợi hại:
"Đương nhiên là lợi hại rồi."
Thấy Tần Tiểu Mãn không hề e dè, hoàn toàn không giống những cô nương ca nhi mới cưới, nhắc đến chuyện này là đỏ mặt, ngại ngùng, họ lại càng hứng thú: Thật à? Mấy lần?
Tần Tiểu Mãn càng mơ hồ, chẳng hiểu mấy lần là gì, vì không muốn bị coi thường, cậu cũng lanh trí hỏi ngược lại:
"Thế còn nhà các tỷ thì mấy lần?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!