Chương 4: (Vô Đề)

Cả làng cũng chẳng tìm được ai đẹp trai như vậy. Tần Tiểu Mãn nghĩ:

Trời lạnh thế này mà đuổi người ta đi không phải là đẩy người ta vào chỗ c.h.ế. t sao?

Người lành lặn bên ngoài còn c.h.ế. t đói, huống hồ là người què quặt?

Đã mang về rồi, lại bảo người ta đi chẳng phải uổng công cõng một đường, nghỉ mấy lần mới về đến nhà sao?

Phải có lương tâm chứ.

Cho dù bản thân phải vất vả hơn một chút.

Cậu, Tần Tiểu Mãn là ai chứ, cậu có thể làm được, cứ coi như mua thêm người về ăn cơm, trò chuyện cho vui.

Lại tự an ủi mình:

"Đẹp trai thế này, lúc làm việc thì thắp đèn soi sáng, cũng không lỗ."

Cậu là người suy nghĩ thoáng, rất nhanh liền chấp nhận chuyện tên ở rể bị què. Thấy người nọ vẫn còn ướt, trên người cũng chưa sạch sẽ lắm, Tần Tiểu Mãn tiếc nước nóng vừa đun nên lại vào phòng tắm lấy nước ấm còn lại mang vào phòng, vắt khăn lau người cho hắn ta.

Vì người đàn ông rất bẩn, Tần Tiểu Mãn phải dùng sức lau, y như người bán thịt đang dùng nước sôi cạo lông heo, khiến người đang ngất xỉu nhíu mày.

Đỗ Hành cảm giác như có ai đang cạo gió cho mình, tới lui trên ngực, nghiến răng chịu đựng mãi mới thấy ngừng lại, vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại bị lật người, tiếp tục cạo.

Hắn nghĩ tay nghề của sư phụ này thật kém, vùng vẫy muốn bảo người ta nhẹ tay một chút, bỗng nhớ ra mình đang đi công tác trên núi, xe bị lũ cuốn trôi, sao lại có người cạo gió cho mình được.

Đang lúc không hiểu chuyện gì xảy ra, định cất tiếng hỏi thì thấy miệng mình như bị rót chì, không nói nên lời. Lúc này, người cạo gió ngừng tay, hắn nghe thấy một câu:

"Đều là làm chồng rồi, còn ngại ngùng cái gì."

Tiếp đó, thứ đang cạo gió di chuyển đến đùi hắn, Đỗ Hành bừng tỉnh, bật dậy. Suýt chút nữa đụng đầu vào Tần Tiểu Mãn đang định lau người cho mình.

Đỗ Hành hoảng hốt nhận ra mình đang nằm trên giường, bị thiếu niên trước mặt xoa bóp như cá nằm trên thớt, tay thiếu niên còn đang đặt trên chân hắn.

Hắn vội vàng túm lấy thứ gì đó bên cạnh che lên người, mặt đỏ bừng định lăn sang một bên, nào ngờ chân không cử động được.

Nhìn thiếu niên trước mặt, quần áo kiểu dáng có phần cổ quái, nhưng dù sao cũng là nam.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng chấp nhận chuyện mình đang lõa thể bị người ta xoa bóp, nhưng chuyện này đối với hắn, người chưa bao giờ đi nhà tắm công cộng, chưa từng khỏa thân trước mặt ai vẫn là cú sốc quá lớn.

Vì vậy, hơi nóng trên mặt mãi không tan.

Bình tĩnh lại một chút, cảm thấy toàn thân đau nhức, đặc biệt là chân, cùng với thiếu niên xa lạ và hoàn cảnh xa lạ này, hắn dè dặt hỏi: Là ngươi cứu ta?

Tần Tiểu Mãn giật mình vì hành động đột ngột của hắn, sau đó thấy hắn liên tục kéo chăn che thân, mặt đỏ bừng vì xấu hổ liền cảm thấy hơi khó chịu.

Định nói ngươi là đàn ông con trai, chân gãy, chỗ đó cũng gãy nốt rồi thì cần gì

phải che giấu, xấu hổ, cứ như là cậu, một ca nhi chiếm tiện nghi của hắn vậy. Sự thật đúng là cậu đã chiếm tiện nghi.

Nhưng Tần Tiểu Mãn vẫn nói:

"Ngươi mất trí nhớ à? Nếu lúc nãy ta không kéo ngươi lên khỏi mương thì giờ ngươi đã cứng đờ rồi!"

?!

Tần Tiểu Mãn trừng mắt nhìn hắn:

"Sao, ăn no rồi thì không muốn chịu trách nhiệm nữa à? Ngươi muốn đi thì ta không cản, bên ngoài lạnh như vậy, lại ngã xuống mương thì chưa chắc đã có người tốt bụng như ta đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!