Đỗ Hành không phải kẻ ngốc, chưa nói đến việc Tần Tiểu Mãn có đồng ý đi cùng hay không, nếu cậu bỏ tất cả ở đây, hai người đến Huy Châu xa lạ, lại phải sống dựa dẫm vào người khác, dù giàu sang phú quý nhưng cuộc sống như vậy thật sự tốt sao?
"Cữu cữu, cháu đã quyết định ở lại."
"Ngươi muốn chọc tức c.h.ế. t ta phải không, ta gác bỏ công việc, lặn lội đến tìm ngươi, ngươi lại báo đáp ta như vậy sao?"
Đỗ Hành mặc cho Ngụy Phùng trách mắng, có lẽ mắng mỏi miệng rồi, hoặc là một mình mắng cũng chán, nên ông cũng nguôi giận.
"Ta cũng từng trẻ, ngươi nhất thời nông nổi ta cũng hiểu, ba ngày nữa ta sẽ rời khỏi huyện Lạc Hà, Đỗ Hành, đó là cơ hội cuối cùng của ngươi! Nếu ngươi nghĩ thông suốt thì đến tìm ta ở khách điếm Lăng Hi trong thành. Nếu ngươi không đến, cũng đừng trách ta vô tình."
Đỗ Hành im lặng:
"Cảm ơn cữu cữu đã thông cảm."
Ngụy Phùng thấy hắn cứng đầu hồ đồ, hừ một tiếng rồi phủi tay áo bỏ đi.
Đỗ Hành nhìn theo bóng ông khuất dần trong sương mù, nghĩ nghĩ rồi vội vàng đuổi theo.
Nghĩ thông suốt!
Đỗ Hành nói:
"Hôm nay chia tay không biết bao giờ mới gặp lại, đường núi khó đi, cháu tiễn cữu cữu."
Ngụy Phùng giận dữ bước nhanh hơn.
Buổi chiều, sương mù tan đi một chút, nhưng về chiều mây đen lại kéo đến.
Đỗ Hành đứng trong sân ngóng Tần Tiểu Mãn mãi không thấy về, trời sắp tối rồi, sợ là lại mưa tuyết, hắn lo cậu về sẽ bị lạnh.
Cũng lạ, đã nói là sẽ về ăn tối, sao trời sắp tối mà vẫn chưa thấy đâu.
Đỗ Hành nghĩ có lẽ cậu bị giữ lại ăn tối, nhưng nghĩ kỹ thì khả năng này rất thấp, từ thành về thôn mất hơn một tiếng đồng hồ, thời tiết thế này thì sẽ không ai giữ khách ăn tối.
Nhìn mãi không thấy Tần Tiểu Mãn về, Đỗ Hành cầm hai cây dù, định ra ngoài xem có tìm được cậu không.
Hắn vừa đóng cửa lại thì thấy một bóng dáng quen thuộc cúi đầu đi từ con đường nhỏ bên bức tường đá thấp trở về.
"Sao giờ này mới về? Bọn họ giữ ngươi ăn cơm à?"
Tần Tiểu Mãn vừa bước vào cổng đã thấy Đỗ Hành đang ra đón, cậu bỗng lao đến ôm chầm lấy hắn.
Đỗ Hành bị đ.â. m lùi lại một chút, trong lòng nghi hoặc, ôm lấy người lạnh toát như vừa từ trong hầm bò ra, nhẹ nhàng vỗ về lưng Tần Tiểu Mãn:
"Sao vậy? Đi nhà đường thúc gặp chuyện gì không vui à?"
Không.
Tần Tiểu Mãn chỉ nói một từ, rồi từ từ buông Đỗ Hành ra, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn hắn.
Đỗ Hành nhíu mày, thấy cậu không muốn nói nên cũng không tiện hỏi thêm.
"Tối nay muốn ăn gì? Ta nấu cho ngươi. Trông trời tối nay hình như lại có mưa tuyết, ta nấu bánh trôi cho ngươi nhé."
"Ta không đói, hơi mệt, muốn ngủ một lát."
Tần Tiểu Mãn nghe đến đồ ăn ngon mà thái độ khác thường, không vồ vập đồng ý ngay.
Cậu đi vào phòng ngủ, cởi quần áo rồi chui vào trong chăn. Đỗ Hành thấy Tần Tiểu Mãn như vậy liền nhíu mày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!