Chương 30: (Vô Đề)

Tần Tiểu Mãn mất kiên nhẫn:

"Cháu biết rồi, biết rồi mà. Nếu hắn muốn đi, cháu có canh chừng cũng vô ích, cháu đâu phải cai ngục."

Tần Hùng thở dài:

"Cháu ngây thơ quá, nếu không phải vì tính tình này, cũng không đến nỗi với Triệu Kỷ…"

Nhìn sắc mặt Tần Tiểu Mãn ảm đạm, Tần Hùng vội vàng dừng lại:

"Thôi, không nói đến hắn nữa. Mà nghe nhị thẩm cháu nói, hình như nhà họ Triệu đang xem mắt cho nó đấy."

Tần Tiểu Mãn thầm nghĩ, bảo sao dạo này không thấy Triệu Kỷ đến làm phiền cậu, hóa ra là bị nướng hắn bắt đi xem mắt, cậu cũng chẳng thấy buồn, nếu có buồn thì cậu đã buồn hết lúc hai người cãi nhau ầm ĩ hồi đầu đông rồi, bây giờ cậu đang sống rất tốt với Đỗ Hành cơ mà.

"Vẫn phải xem mắt chứ, hai anh họ xem mắt thế nào rồi ạ?" Vẫn đang tìm hiểu.

Tần Tiểu Mãn nói:

"Sao không nhờ bà mối sớm hơn, lỡ kéo dài đến mùa cày cấy thì bận lắm."

Tần Hùng cười:

"Nếu có thể chốt trước mùa cày cấy cũng tốt, cháu cũng biết tính hai anh họ mình mà, cả hai đứa đều ít nói, chẳng cô nương nào thích."

"Hai anh họ cháu thật thà, không như mấy gã mồm mép tép nhảy đâu."

Tần Hùng nói:

"Nếu chỉ cần ít nói thôi thì cũng được, phải chi hai đứa nó được một nửa vẻ ngoài của Đỗ Hành cũng đỡ phải lo, ngày xưa ta là người đẹp trai nhất nhì trong thôn đấy."

Tần Tiểu Mãn liếc nhìn Tần Hùng mặt mày dữ tợn, cười gượng, hiếm hoi lắm mới không chọc ngoáy vào nỗi đau của nhị thúc.

Trời biết mỗi lần cậu và nhị thúc nói chuyện, người ngoài không biết còn tưởng hai người đang cãi nhau.

Hai người nói chuyện một lúc thì cũng đến huyện, vẫn chia tay nhau ở đầu đường.

Hôm nay người lên huyện đông hơn mọi ngày, ai cũng tranh thủ mua sắm Tết.

Tần Tiểu Mãn thấy hai bên đường treo đầy đèn lồng đỏ, không khí náo nhiệt rộn ràng, không đâu sánh bằng.

Cậu vừa đi đến tửu lầu Hồng Vận vừa nghĩ, lát nữa bán xong sẽ mua hai cái đèn lồng về treo.

"Đại ca, hôm nay buôn bán phát đạt nhé!"

Tần Tiểu Mãn vừa đến tửu lầu Hồng Vận liền chào hỏi người đầu bếp mà cậu thường xuyên giao dịch, đặt giỏ xuống, người này thấy cậu mà không thèm đáp lại.

"Đại ca, ta lại mang đến mười cân sa tế, ngươi xem thử nhé." Tần Tiểu Mãn chủ động đến gần.

"Không lấy nữa, chỗ ta không cần nữa."

Tần Tiểu Mãn ngạc nhiên, hai lần trước người này nhiệt tình lắm, còn giục cậu mang đến bán, sao mới mấy hôm mà đã đổi khác. Cậu thấy sa tế nhà mình bán chạy mà.

"Sao tự dưng lại không lấy ạ? Ta làm gì sai sao?"

Người đầu bếp chống nạnh, đang chỉ đạo người nấu nướng phía sau, mất kiên nhẫn nói:

"Tửu lầu ta không cần sa tế nhà ngươi nữa."

Tần Tiểu Mãn không hiểu ý hắn là gì, nhìn thấy cậu bồi bàn bê thức ăn ra ngoài, trên khay còn một đĩa sa tế:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!