Ca nhi liếc nhìn bà thím, cả hai đều không tin, nhưng không dám nói ra trước mặt cậu.
Nếu thật sự chọc giận Tần Tiểu Mãn, cậu ta nổi nóng lên, khéo lại vác cuốc lên cho ăn đòn, ngay cả đám thanh niên trai tráng cùng tuổi còn không đánh lại cậu ta, huống hồ là hai người bọn họ.
"Không buồn là tốt rồi, chỉ là hủy một đám cưới thôi mà, trong làng đầy người phải xem mắt mấy lần mới thành đấy."
Ừ.
Tần Tiểu Mãn ậm ừ cho qua chuyện, rồi cúi đầu cuốc đất. Cậu làm việc nhanh nhẹn, tuy hôm nay hơi lơ đãng nhưng chưa đầy một canh giờ đã cuốc xong mảnh ruộng rồi quay về.
Cậu vừa đi khỏi, đám người làm đồng liền bàn tán xôn xao.
"Thằng Tiểu Mãn này không chỉ tay chân khỏe, mà miệng lưỡi cũng cứng cỏi thật, ở lì trong nhà mấy ngày liền, vậy mà còn nói không buồn. Chắc là trong nhà khóc sưng cả mắt rồi."
"Ở nhà một mình, có khóc ai biết được."
"Tuy nhà họ Triệu hủy hôn là hơi quá đáng, nhưng điều kiện nhà họ cũng không tệ, mẹ tên họ Triệu kia vốn không ưa Tiểu Mãn. Đổi lại là ta, ta cũng không muốn con trai mình cưới một ca nhi hung dữ như vậy, lỡ mà có xích mích gì, đánh nhau thì sợ đến cả mẹ chồng cũng không tha."
"Đúng vậy, tốt nhất là cậu ta tìm được người ở rể, dù sao cũng không có cha mẹ quản, muốn đánh nhau lúc nào thì đánh."
"Nhưng liệu cậu ta có cái phúc đấy không? Ở rể đâu phải rau ngoài chợ, muốn tìm là tìm được."
Đêm xuống, Tần Tiểu Mãn nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.
Chuyện lão ca nhi làng bên khiến cậu suy nghĩ miên man. Mặc dù biết dân làng nói vậy chỉ là muốn xem náo nhiệt nhưng cậu thật sự có ý định đó.
Đám cưới đã bị hủy lại cãi nhau một trận to với mẹ chồng tương lai, bà mối đến mai mối cũng bị cậu đánh đuổi, danh tiếng hung dữ của cậu lại một lần nữa vang xa khắp làng, bây giờ chắc chẳng còn nhà ai dám đến hỏi cưới cậu nữa, cũng chẳng có bà mối nào dám bén mảng đến nhà.
Cậu biết mình hơi nóng tính, quá bốc đồng, không nghĩ đến hậu quả.
Nhưng nhà họ Triệu và những người đến mai mối cũng quá đáng lắm rồi, chẳng qua là thấy cậu không cha không mẹ, chỉ có một mình nên mới bắt nạt cậu thôi. Nếu có lần sau, cậu vẫn sẽ làm như vậy.
Giờ mọi chuyện đã rồi, cậu đành phải chấp nhận hậu quả.
Tuy dân làng ăn nói có hơi khó nghe nhưng cũng có lý. Lão ca nhi làng bên tuy lấy chồng muộn nhưng dù sao cũng còn cha mẹ, anh em. Còn cậu thì cha mẹ đã mất, cũng chẳng có anh em để dựa dẫm, mọi chuyện đều phải tự thân vận động.
Bây giờ còn trẻ, làm lụng được nên vẫn có cơm ăn, nhưng về già thì sao, vẫn nên tính toán trước.
Không thể trông chờ vào người khác, vẫn phải tự mình nỗ lực.
Thế là từ hôm sau, Tần Tiểu Mãn bắt đầu để ý đến những người tị nạn đến làng xin ăn, nhưng suốt ba bốn hôm liền chẳng thấy bóng dáng ai.
Cậu cũng biết đâu phải muốn tìm là tìm được.
Làng không có, cậu lại ra đường cái tìm kiếm, lần này thì thật sự gặp được dân tị nạn, nhưng hầu hết là phụ nữ và trẻ em. Nam giới rất ít, chỉ có vài người già yếu.
Tần Tiểu Mãn chia thức ăn mang theo cho họ.
Hơn nửa tháng trôi qua mà vẫn không tìm được ai phù hợp, cậu đành bỏ cuộc.
Rừng mọc măng mùa đông, Tần Tiểu Mãn cũng tạm gác chuyện tìm rể sang một bên.
Sang tháng mười một, hôm đó, Tần Tiểu Mãn đào được nửa giỏ măng, định mang lên huyện bán lấy tiền mua nến.
Vào mùa măng đông, các sạp rau ngoài chợ đều bày bán măng.
Năm nay măng mọc nhiều, giá rẻ hơn năm ngoái, chỉ bán được năm sáu đồng một cân mà người bán lại rất đông.
Tần Tiểu Mãn bán đến tận chiều mới hết măng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!