Dân làng cũng biết ý, nghe vậy liền giải tán, không đứng xem người ta đập xương nữa.
Tần Tiểu Mãn đứng trước mặt Đỗ Hành, tay siết chặt, còn căng thẳng hơn cả người sắp bị đập xương.
"Mãn ca nhi, ngươi ra ngoài đi, lát nữa là xong." Thôi đại phu lấy ra một cái búa nhỏ, đưa cho Đỗ Hành một miếng gỗ: Cắn lấy.
"Cháu không ra, lỡ ông đập hỏng chân tướng công cháu thì sao."
Đỗ Hành vỗ vỗ mu bàn tay Tần Tiểu Mãn:
"Được rồi, ta hơi khát, ngươi lấy cho ta chén nước được không?"
Thấy Đỗ Hành đã lên tiếng, Tần Tiểu Mãn dù không yên tâm cũng đành nói:
"Vậy được ạ. Thúc, ông phải nối cho kĩ chân tướng công cháu đấy."
"Được rồi, ta còn non tay lắm sao."
Tần Tiểu Mãn lưu luyến bước ra ngoài, thở dài. Không ngờ lại phải đập xương để chữa, biết vậy hôm đầu tiên cậu đã đưa Đỗ Hành lên thành khám rồi, tại chậm trễ nên mới ra thế này.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy dân làng đứng đợi sắn, thấy cậu ra, liền xúm lại:
"Tần ca nhi, ngươi thật sự chịu bỏ tiền chữa cho hắn à?"
"Sao lại không chữa, tướng công nhà ngươi mà bị thương bị bệnh chẳng lẽ ngươi không cho hắn đi khám?"
"Nói gì lạ vậy, đương nhiên là phải chữa chứ."
Người phụ nữ nói:
"Nhưng có giống nhau đâu? Tướng công ngươi là người ngoài đến, lỡ hắn là kẻ vong ân bội nghĩa, dỗ ngươi chữa khỏi chân rồi bỏ chạy thì sao?"
Tần Tiểu Mãn không nói gì.
Một vị phu lang khác cũng góp lời:
"Đúng vậy, đến lúc đó ăn của ngươi, uống của ngươi, tiền thì đã mất, chẳng được gì."
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ngươi giàu có, cũng chẳng tiếc mấy đồng này."
"Giờ cũng đâu đến nỗi nằm liệt giường, què cũng có cái lợi của nó, ít ra cũng yên tâm ở với ngươi, đến lúc đi lính cũng chẳng bị bắt đi. Phải ta thì ta còn mừng thầm ấy chứ!"
Tần Tiểu Mãn nhíu mày:
"Ta không phải loại người thấy người ta què mà giữ lại. Bệnh chữa được sao lại không chữa. Nếu các ngươi thấy tiếc tướng công mình không què, cứ gọi tướng công đến đây, Thôi đại phu đập cho một nhát là xong."
Nói xong, Tần Tiểu Mãn bỏ đi nhà bếp lấy nước ấm.
"Đấy, mọi người xem, chúng ta chỉ muốn tốt cho cậu ấy, vậy mà cậu ấy nói thế, thật đáng giận! Chả trách Triệu nương tử sống c.h.ế. t không chịu cưới cậu ấy về làm dâu."
"Hầy, đâu phải mới biết tính cậu ta, Tần lão gia gặp nạn ở mỏ, huyện nha bồi thường không ít, trên tay có tiền, muốn làm gì thì làm."
"Có nhiều tiền mà không biết giữ, cũng có ngày khánh kiệt!"
Nửa giờ sau, mọi người mới thấy Đỗ Hành được Tần Tiểu Mãn dìu ra, chân được băng bó như củ cải trắng, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Mọi người im bặt, thấy hắn thảm hại như vậy, cũng có chút lương tâm, không bàn tán nữa.
"Đi chậm thôi nhé, đường trơn đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!