Chương 16: (Vô Đề)

Nhà họ Tần chỉ có mình cậu là con, ngày trước khi cả cha và phụ thân còn sống, nhà cửa lúc nào cũng rộn rã tiếng cười, những ngày lễ Tết, sinh nhật cậu đều được ăn trứng chiên.

Nhưng từ khi phụ thân qua đời, cậu ít khi được ăn món này, thứ nhất là không có ai làm cho cậu, thứ hai là bản thân bận rộn với ruộng vườn, lại tiết kiệm, nào có thời gian rảnh mà tự làm.

Tần Tiểu Mãn bưng bát trứng ra chiếc ghế dài cạnh bếp ngồi ăn, chuyện không vui đêm qua đã bị cậu quên lãng.

Ăn xong trời vẫn chưa sáng hẳn, âm u, nhưng cũng không còn sớm nữa. Càng gần ngày rét đậm, trời càng sáng muộn, tối càng sớm, thời gian làm việc ban ngày ít hơn mùa hè rất nhiều.

Tần Tiểu Mãn thấy Đỗ Hành đang xỉa răng bằng cành liễu dưới mái hiên, cậu cũng lau miệng, súc miệng:

"Ta đi hỏi xem nhà nào cần củi, tìm được người rồi về lấy đồ nghề."

Được.

Tần Tiểu Mãn liền đi ra ngoài, tìm những nhà có khói bếp bốc lên. Tìm người giúp việc đổi lấy củi, việc này vào lúc nông nhàn cũng coi như là một chuyện tốt.

Cậu đi về phía khe suối, định tìm mấy nhà nghèo nhất trong thôn, vừa dễ nhờ, vừa là nhà nghèo, giúp đỡ chút cũng là lẽ thường.

"Tiểu Mãn, đi đâu sớm thế?"

Có người gọi cậu, Tần Tiểu Mãn thấy Thôi Thu Nguyệt đang hái rau, chắc là mang về nhà nấu mì:

"Thu Nguyệt, Thôi đại phu đã về chưa?"

Cô gái đứng thẳng dậy, nàng bằng tuổi Tần Tiểu Mãn, nhưng da trắng hơn, nhìn trẻ hơn cậu rất nhiều:

"Về rồi, hôm qua về còn qua chào hỏi mọi người."

Tần Tiểu Mãn nghe nói vị đại phu duy nhất trong thôn đã về, vui mừng nói: Thế thì tốt quá!

Đỗ Hành cho gà ăn trong sân, đổ nước ấm vào chậu quần áo bẩn của Tần Tiểu Mãn thay hôm qua, ngồi xuống mái hiên giặt giũ.

"Đàn ông con trai lại đi giặt đồ cho vợ, buồn cười c.h.ế. t mất."

Đỗ Hành nghe thấy tiếng cười khúc khích bên ngoài hàng rào, ngẩng đầu lên nhìn, thấy hai đứa trẻ con, nhìn có vẻ quen mặt.

Hai đứa thấy hắn nghe thấy tiếng cười của mình, vội vàng bịt miệng định bỏ chạy, Đỗ Hành chợt nhớ ra hai đứa này chính là hai đứa trước đây nói cậu cướp hạt dẻ của chúng, nên gọi lại:

"Hai đứa con nhà ai đấy?"

Nghe giọng hắn có vẻ không định mách tội, mà rất ôn hoà, hai đứa dừng chân lại:

"Nhà chúng ta ở xóm Cúc."

Chắc thấy Đỗ Hành là dân tị nạn, không biết địa danh này ở đâu, nên chúng chỉ tay:

"Ở đằng kia kìa, có một thửa ruộng trũng nhà ngươi ở đó đấy."

Nhắc đến ruộng trũng, Đỗ Hành nhớ ngay ra, lúc trước Tiểu Mãn đã dẫn hắn đi xem. Hắn có trí nhớ tốt, nhớ rõ vị trí từng thửa ruộng, ở ruộng nước lớn nhất nhà cậu có ba hộ gia đình sống gần đó:

"Ra chỗ đó gọi là xóm Cúc à."

Ừ.

Đỗ Hành hỏi:

"Hai đứa quen thôn này lắm nhỉ?"

Đứa bé trai cao hơn cười khẩy:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!