Người trong làng cảm thấy Lê Thanh Chấp học hành không giỏi là kẻ lừa đảo, nhưng nàng không cảm thấy Lê Thanh Chấp lừa người.
Tuy học hành không giỏi, nhưng Lê Thanh Chấp quả thật có đọc sách, biết chữ.
Hơn nữa lúc mới cưới, nàng để ý thấy trên tay trên chân Lê Thanh Chấp đều không có vết chai nào... Lê Thanh Chấp trước đây, chắc là sống cũng không tệ.
Sự thật quả thực là như vậy, Lê Thanh Chấp ngày thường rất chú trọng, không giống với người trong làng.
Thế mà mấy năm không gặp, Lê Thanh Chấp trước đây chú trọng như vậy lại trở thành bộ dạng này...
Chờ Lê Thanh Chấp ăn xong bột gạo, Kim Tiểu Diệp bưng bát đi ra ngoài, lại không cho Lê Thanh Chấp cơ hội l.i.ế. m đáy bát.
Một lúc sau, Kim Tiểu Diệp lại bưng vào một bát cháo, hai đứa trẻ ăn ít bột gạo như vậy chưa no, trong bát cũng được thêm cháo, ngồi trên ghế đẩu nhỏ bên giường ăn.
Lê Thanh Chấp liếc mắt nhìn, phát hiện bọn họ ăn là cháo đậu đũa, chính là đậu đũa và gạo lứt nấu chung với nhau.
Đúng rồi, người thôn Miếu Tiền, gọi đậu đũa là đậu dây lưng.
Đậu đũa! Đây là rau xanh!
Lê Thanh Chấp nhìn chằm chằm Kim Tiểu Diệp ăn.
Kim Tiểu Diệp không nhịn được hỏi: Chàng chưa no sao?
"Ta muốn nếm thử đậu dây lưng." Lê Thanh Chấp nói.
Kim Tiểu Diệp nghe vậy, gắp từ trong bát mình một cọng đậu đũa, đưa đến bên miệng Lê Thanh Chấp.
Đậu đũa cho trực tiếp vào nước luộc không có mùi vị gì, nhưng hương vị nguyên bản của thực vật đã rất ngon rồi!
Đây chính là rau xanh!
Lê Thanh Chấp từ từ thưởng thức, sau đó phát hiện gạo lứt ăn kèm rất cứng, cảm giác như chưa nấu nhừ.
Hắn vốn định hỏi Kim Tiểu Diệp tại sao không nấu thêm một lúc nữa, rất nhanh sau đó ý thức được nguyên nhân.
Nơi thôn Miếu Tiền tọa lạc là đồng bằng, không có rừng rậm, thậm chí ngay cả một khu rừng nhỏ cũng không có.
Nông dân có thể dùng để làm củi lửa, cũng chỉ có rơm rạ và cành cây dâu tằm, mà những thứ này căn bản là không đủ đốt, mọi người chỉ có thể tiết kiệm củi lửa.
Nông dân thời xưa thật sự là rất vất vả.
Lê Thanh Chấp đang nghĩ như vậy, Lê Đại Mao tiến lại gần, cũng gắp một cọng đậu đũa đút cho hắn.
Lê Thanh Chấp ăn xong, khen ngợi: Đại Mao ngoan quá.
Lê Nhị Mao nghe vậy lập tức cũng gắp một cọng đậu đũa cho Lê Thanh Chấp: Cha, cha ăn đi!
Lê Thanh Chấp lập tức nói: Nhị Mao cũng ngoan!
Kim Tiểu Diệp cả ngày bận rộn với kế sinh nhai của cả nhà, không hay khen ngợi con cái, Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao được khen ngợi vô cùng phấn khích, bưng bát dường như muốn đem hết đồ ăn trong bát mình đút cho Lê Thanh Chấp mới tốt.
Lê Thanh Chấp thấy thế vội vàng nói:
"Cha no rồi, không ăn nữa."
Hắn sao có thể tranh giành đồ ăn với hai đứa trẻ chứ.
"Chàng no rồi sao? Vậy hai quả trứng gà này để dành trước, đợi hắn đói thì ăn." Kim Tiểu Diệp đưa hai quả trứng gà đã hấp chín cho Lê Thanh Chấp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!