Diêu sao công liều mạng kiếm tiền, cũng không đủ cho Diêu Chấn Phú tiêu, chỉ có thể động đến tiền tích cóp.
Trình độ sinh hoạt của nhà họ Diêu cũng ngày càng tệ hơn.
Trước kia nhà họ Diêu thỉnh thoảng có thể ăn thịt, bây giờ nhiều nhất cũng chỉ là mua một văn tiền đậu hủ.
Hai năm nay, vì kiếm tiền Diêu sao công mỗi ngày đều mệt muốn chết, đau lưng đến mức thường xuyên không thể duỗi thẳng người, còn Diêu mẫu thì sao? Tính tình bà cũng ngày càng tệ hơn.
Bọn họ đều không muốn Diêu Chấn Phú tiếp tục đọc sách nữa, nhưng Diêu Chấn Phú luôn nói là hắn ta sắp thi đậu rồi...
Lần này Diêu Chấn Phú vừa mở miệng là đòi một trăm lượng bạc, bọn họ lấy đâu ra?
Bọn họ đều khuyên Diêu Chấn Phú đừng thi nữa, cảm thấy giống như Lê Thanh Chấp tìm một công việc sao chép sách, an an ổn ổn sống qua ngày cũng rất tốt.
Nếu như nhà bọn họ có hai người cùng kiếm tiền, cộng thêm mười mấy mẫu ruộng đất trong nhà... Chẳng mấy chốc, gia đình sẽ lại sung túc trở lại.
Nhưng Diêu Chấn Phú không đồng ý, còn cãi nhau một trận lớn với bọn họ.
Diêu mẫu đột nhiên lên tiếng:
"Thi đậu kỳ thi huyện thì có thể làm gì chứ? Đồng sinh ở trong thành nhiều vô số kể! Cho dù thi đậu tú tài, giống như Lý tú tài có thể kiếm được tiền cũng không nhiều, cuộc sống của tú tài thôn bên cạnh cũng chẳng khá hơn chúng ta bao nhiêu..."
Muốn lấy ra một trăm lượng bạc này, nhà bọn họ phải bán đất!
Rồi sao nữa? Thi đậu kỳ thi huyện còn phải đến phủ thành tham gia kỳ thi phủ, kỳ thi viện, đến lúc đó chẳng lẽ bọn họ lại phải bán đất?
Đợi đến lúc con trai bọn họ thi đậu tú tài, không chừng bọn họ đã không còn đất đai gì nữa rồi!
Diêu sao công thở dài:
"Chấn Phú nó nhất tâm muốn thi..."
Kỳ thực hai năm trước, Diêu sao công đã muốn cho con trai đừng đọc sách nữa, đáng tiếc con trai ông không đồng ý.
Ông nghĩ con trai ông cũng mới hơn hai mươi tuổi, trong nhà vẫn còn có thể chống đỡ được, liền để mặc cho hắn ta.
Nhưng bây giờ…họ không thể chịu đựng được nữa.
Cạnh phòng, Diêu Chấn Phú cũng không ngủ được.
Hắn ta bị dọa bởi trượng phu của Hủ Nương, trong lòng hoảng sợ không thôi.
Hoàn cảnh gia đình, hắn ta ít nhiều cũng biết một chút
- nhà họ đã không còn tiền nữa rồi.
Nhưng nhà họ vẫn còn đất, bán một ít cũng không sao chứ?
TBC
Diêu Chấn Phú đang rối bời, Kim Mạt Lị nhỏ giọng nói:
"A Phú, thi tú tài rất khó, hay là đừng thi nữa?"
Thi tú tài làm gì!
Chi bằng đi buôn bán.
Nàng ta nhớ kiếp trước vào lúc này, Diêu Chấn Phú đã không còn đọc sách nữa, nghe nói là vì Kim Tiểu Diệp suốt ngày cãi nhau với hắn ta, hắn ta không đọc sách được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!