Chương 42: (Vô Đề)

Lê Thanh Chấp không muốn quá phô trương trong thôn, như vậy rất dễ bị người ta ghen ghét:

"Cha, chúng ta về nhà lại ăn."

May mà lúc này, Kim Tiểu Diệp đã giải thích tình huống của mình với người trong thôn, mọi người cũng nhường đường cho nàng:

"Tiểu Diệp, ngươi mau về nhà ăn cơm đi, đợi ăn xong rồi, lại đến nói chuyện với chúng ta về chiếc thuyền này."

Được! Kim Tiểu Diệp cười đáp ứng.

Mọi người về đến nhà, Lê Lão Căn nôn nóng hỏi:

"A Thanh, hôm nay con mang gì ngon về vậy?"

Lê Thanh Chấp nói:

"Con mang về mấy món ngon."

Hắn để Lê Lão Căn và Kim Tiểu Thụ vào phòng mình, sau đó lấy một cái mẹt tre, mở những gói giấy dầu đó ra đặt lên trên.

Lê Lão Căn nhìn đến mức hai mắt đều sáng lên: Nhiều đồ như vậy...

Lê Thanh Chấp nói:

"Hôm nay Đinh lão gia mời con đi quán rượu ăn cơm, có đồ ăn thừa, con mang hết về."

Đây vậy mà là đồ ăn của quán rượu!

Lê Lão Căn không cần suy nghĩ, cầm một miếng thịt gà cho vào miệng.

Kim Tiểu Diệp thấy thế nói:

"Cha, cha đi lấy một cái bát lại đây, con chia một ít cho cha, còn nữa, cha đừng ra ngoài ăn, nhiều nhất là lấy một món cho người khác xem, kẻo người khác lại ghen tị."

Lê Lão Căn nghe vậy lấy một cái bát lại đây, Kim Tiểu Diệp mỗi món đều gắp cho ông một ít, đại khái chia cho ông ta một phần tư, để ông ta cầm lấy ăn.

Lê Lão Căn thấy thế rất hài lòng, bọn họ bốn người, chia cho ông ta một phần tư vừa đúng!

Ông ta cầm bát, trước tiên về phòng mình ăn một ít, sau đó cầm số còn lại, đi ra phía bến sông khoe khoang.

Kim Tiểu Diệp cố ý chia cho Lê Lão Căn một ít, là sợ không chia, Lê Lão Căn sẽ không để ý gì cả ăn hết một nửa.

Đợi Lê Lão Căn đi rồi, nàng lại chia ra một phần tư, để Kim Tiểu Thụ lát nữa mang về cho cha mẹ hắn nếm thử, sau đó mới cùng Kim Tiểu Thụ ăn cơm.

Lê Lão Căn nấu cơm hơi sớm, cơm đã nguội rồi, đương nhiên mùa hè, cũng không nguội đến mức nào.

Nhưng cơm nguội tương đối cứng, điểm này không cần nghi ngờ.

Nhưng hôm nay có món ăn ngon miệng ăn cơm! Kim Tiểu Diệp và Kim Tiểu Thụ hai người ăn không ít cơm, cũng ăn hết số đồ ăn còn lại.

Cổ vịt gì đó, Kim Tiểu Thụ ngay cả xương cũng nhai nuốt xuống bụng:

"Xương này cũng có hương vị, ngon thật!"

Kim Tiểu Thụ lúc ăn cơm hóa thân thành người lắm lời, hết lần này tới lần khác lẩm bẩm ngon, lại nói đợi bọn họ chèo thuyền kiếm được tiền, nhất định phải đến quán rượu ăn thêm một lần nữa.

"Sau này nhất định sẽ có cơ hội."

Lê Thanh Chấp nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!