Lê Thanh Chấp dừng một chút không vội ăn, là bởi vì hắn nhìn thấy Diêu Chấn Phú.
Hắn, Chu Tiền và Đinh Hỉ, đang ăn cơm ở bên cửa sổ lầu hai của quán rượu.
Hắn nhìn xuống từ cửa sổ, vô ý nhìn thấy Diêu Chấn Phú từ trong một cánh cửa của con hẻm đối diện quán rượu đi ra, còn lưu luyến không rời với một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi ở cửa đó.
Thậm chí sau khi lưu luyến không rời một lúc lâu, Diêu Chấn Phú lại cùng người phụ nữ kia vào nhà.
Hai người trông vô cùng thân mật... Hôm nay Diêu Chấn Phú không cần đi học còn đến huyện thành, là vì hẹn hò với người tình?
Trước đây Lê Thanh Chấp chỉ cảm thấy Diêu Chấn Phú người này có chút nhỏ nhen, không biết thông cảm cho cha mẹ.
Cái trước không tính là gì, còn cái sau... Diêu Chấn Phú sẽ như vậy, cũng là do Diêu sao công nuông chiều.
Trước đây hắn cố ý đưa ra đề nghị cho Diêu sao công, để ông ta dẫn Diêu Chấn Phú đi làm ruộng, kết quả Diêu sao công vừa lên tiếng chính là một câu:
"Chấn Phú nhà ta là người đọc sách, sao có thể đi làm ruộng được?"
Diêu sao công đã nói như vậy, hắn đương nhiên sẽ không tiếp tục nói gì nữa.
Kết quả bây giờ... Diêu Chấn Phú vậy mà lại có người tình ở huyện thành?
Lê Thanh Chấp biết quan hệ giữa Kim Tiểu Diệp và Kim Mạt Lị không tốt, nhưng hai người dù sao cũng là chị em họ, chưa hoàn toàn cắt đứt lui tới, hắn suy nghĩ một chút, đợi lát về phải nói với Kim Tiểu Diệp một tiếng.
Ghi nhớ chuyện này trong lòng, Lê Thanh Chấp lại muốn thêm một bát cơm.
Đinh Hỉ: ...
Lê Thanh Chấp mà ăn nữa, sẽ nôn mất!
Lê Thanh Chấp cũng không có nôn.
Sau khi hắn ăn xong thì thần sắc như thường, nhìn thấy trên bàn còn thừa thức ăn, hỏi:
"Đinh lão gia, những món này ta có thể mang về nhà được không?"
Đinh Hỉ và Chu Tiền vì mặt mũi, ra ngoài ăn cơm nhất định phải gọi nhiều món một chút, cuối cùng ăn không hết thì để thừa.
Thậm chí đối với bọn họ mà nói, mời khách ăn cơm mà món ăn trên bàn đều bị ăn hết, đó là chuyện cực kỳ mất mặt.
Còn về việc mang thức ăn thừa về nhà, vậy thì càng mất mặt hơn!
Bây giờ... Lê Thanh Chấp muốn mang thức ăn thừa đi?
Bọn họ đều ngẩn người, sau khi ngẩn người xong, lại nghĩ đến lúc trước của bọn họ.
Trước kia lúc bọn họ sống không tốt, cơm canh ăn không hết nhất định cũng phải mang đi.
Còn có lúc bọn họ mới buôn bán, trên tay không có bao nhiêu tiền, nhưng lại không thể không mời khách ăn cơm, gọi rất nhiều món ăn không hết vì mặt mũi lại không thể gói mang đi, về nhà đau lòng muốn chết...
Đinh Hỉ nói:
"Đương nhiên là có thể."
Lê Thanh Chấp nói lời cảm tạ: Đa tạ Đinh lão gia.
Sau đó Lê Thanh Chấp gọi tiểu nhị tới, bảo hắn lấy chút giấy dầu, gói những món mặn trên bàn lại.
Hắn ăn tám bát cơm, nhưng thức ăn lại ăn không nhiều, còn thừa không ít.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!