Chương 28: (Vô Đề)

Chu Tiền đã ăn xong, hơn nữa số hàng của ông ta còn cần ông ta trông coi, thấy người nhà Lê Thanh Chấp đến, chào hỏi một tiếng rồi rời đi trước.

Sau khi ông ta đi, Lê Thanh Chấp nói với chủ quán một tiếng, bưng bát hoành thánh mà Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao chưa ăn hết cùng mấy cái bánh bao nhỏ còn lại, đi về phía Lê Lão Căn.

Vào quán ăn cơm, cho dù là Lê Lão Căn hay Kim Tiểu Diệp đều sẽ không được tự nhiên, chi bằng ra ngoài ăn.

"Đây là hoành thánh sao?"

Lê Lão Căn bưng bát lên nhìn kỹ, sau đó không kịp chờ đợi ăn một miếng:

"Ngon quá! Vị gì đây? Ta chưa từng được ăn."

"Là hoành thánh nhân nấm hương thịt heo."

Lê Thanh Chấp nói.

"Nấm hương? Quả thật rất thơm." Lê Lão Căn lại hỏi Lê Thanh Chấp:

"A Thanh, sao con lại vào quán ăn hoành thánh?"

Kim Tiểu Diệp vừa rồi có nghe Lê Thanh Chấp nói qua một chút, nhưng không rõ nguyên nhân cụ thể, lúc này đang bưng bát hoành thánh, cũng tò mò nhìn Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp kể lại chuyện đơn giản một chút, nói Chu Tiền định để hắn giúp ông ta viết sách, một ngày trả cho hắn một đồng bạc.

Hắn không nói chuyện sau khi viết xong Chu Tiền còn cho thêm thù lao, định đợi đến tối sẽ lén nói với Kim Tiểu Diệp.

Không sợ gì khác, chỉ sợ Lê Lão Căn sẽ sinh hư.

Nhưng cho dù một ngày một đồng bạc, Lê Lão Căn cũng đã kích động không thôi:

"Một ngày một đồng bạc? Bạc?"

Đúng vậy.

Có bao ăn không? Lê Lão Căn hỏi.

Có. Lê Thanh Chấp nói.

Lê Lão Căn hít sâu một hơi:

"Trên đời này, vậy mà lại có chuyện tốt như vậy!"

Ngay cả Kim Tiểu Diệp, hai mắt cũng sáng lên.

Hôm nay nàng và Lê Lão Căn gánh nhiều đồ như vậy đến huyện thành, nếu bán hết toàn bộ, đại khái có thể kiếm được ba mươi văn.

Nhưng nàng không phải ngày nào cũng thu mua được nhiều trứng gà trứng vịt như vậy, nếu nàng ngày nào cũng gánh đồ đến huyện thành, phần lớn là sẽ không bán hết được.

So với những người chèo thuyền bán hàng rong, nàng không có chút sức cạnh tranh nào.

Lê Thanh Chấp vậy mà có thể kiếm được một ngày một đồng bạc!

Lê Thanh Chấp nói:

"Công việc này làm không được lâu, đợi viết xong sách, Chu lão gia sẽ không thuê ta nữa, nhưng hẳn là có thể làm được một tháng, trả hết nợ cho gia đình."

Mắt Kim Tiểu Diệp càng sáng hơn, Lê Lão Căn lại nói:

"Chu lão gia này có phải là bị mù mắt rồi không, sao lại tìm con viết sách, con biết viết sách sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!