Đinh quan tài lơ lửng giữa không trung.
Nó đang chờ Sở Nguyệt Nịnh ra tay, công lực của cô quá mạnh mẽ, chỉ cần một lá bùa cũng có thể phá trận, cho nên nó không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hai bên đều im lặng nhìn đối phương.
Sở Nguyệt Nịnh nhàn nhạt nói:
"Tôi chỉ nhận đơn phá cục, thu phí dọn dẹp đồ vật không sạch sẽ."
Nói xong, cô lắc lắc chiếc túi màu đỏ treo giữa ngón trỏ, rồi quay người rời đi.
Đinh quan tài nhanh chóng bay về phía tầng hai.
Chỉ chốc lát sau, bầu trời đêm của Thạch Úc thôn vang lên tiếng kính vỡ, theo sau là tiếng hét thảm của một người đàn ông và người phụ nữ.
Ngày hôm sau.
Dọc đường phố Miếu, không ít ánh mắt người qua đường thường xuyên nhìn qua. Sở Nguyệt Nịnh đưa mắt nhìn sang, bọn họ lại vội vàng quay đi. Cô ngáp một cái, đem xe hàng đẩy lên vị trí đã nộp phí.
Mấy người tụ tập một chỗ, trông thấy Sở Nguyệt Nịnh đến đều đồng loạt vẫy tay.
"Đến đây, đến đây, Nịnh Nịnh tới rồi."
Vì chuẩn bị nguyên liệu làm nước đường hôm nay, Sở Nguyệt Nịnh bận việc đến tận 4 giờ sáng mới đi ngủ, cô đi đến trước nhà hàng Trương Ký lại ngáp một cái:
"Mọi người có việc gì sao?"
Trương Kiến Đức thần bí hỏi:
"Cô còn chưa biết sao?"
A Sơn bà chủ cửa hàng hoa quả dáng người không cao, dùng chiếc lược làm từ gỗ đào chải mái tóc bạc trắng của mình, ghé tới hỏi:
"Cháu thật sự không biết à?"
Ồ. Ông chủ quán trà cụ kinh ngạc mở miệng:
"Cháu còn chưa đọc báo phải không?"
Sở Nguyệt Nịnh khó hiểu, nghiêng đầu chớp chớp mắt:
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Lâm Gia Hoa nhét một tờ báo vào tay cô, giơ tay đẩy kính mắt nhỏ giọng nói:
"Diệp Thiên Lương đã chết."
Sở Nguyệt Nịnh mở tờ báo ra, liếc mắt liền thấy hình ảnh người c.h.ế. t được làm mờ trên trang nhất.
"Đêm qua rạng sáng lúc 12 giờ, một người đàn ông ở Thạch Úc thôn đã dùng một cây đinh quan tài đ.â. m thủng đỉnh đầu tự sát tại nhà. Một người phụ nữ bán hoa đã chứng kiến
toàn bộ quá trình.
Ba giờ sau khi người đàn ông tử vong, một nhân viên Công ty bảo hiểm Đại Tân đã đến cục cảnh sát đầu thú và thừa nhận đã hợp tác với người đàn ông này để g.i.ế. c vợ lừa gạt bảo hiểm…
"Trương Kiến Đức run rẩy, dùng hai tay xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà:"Nịnh Nịnh nói rất đúng, Diệp Thiên Lương quả là ác độc, đúng là c.h.ế. t chưa hết tội.
"A Sơn bà cũng liếc mắt nhìn ra bên ngoài,"A Kiên cả đời làm cảnh sát, làm sao có thể ngẫu nhiên nghi ngờ người khác? Đáng tiếc không ai tin tưởng hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!