_________
"Không phải là náo mấy thứ kia sao?" Tài xế taxi lo lắng hù đến cô, thấp giọng nói,
"Tôi nghe đồng nghiệp đưa khách đến Thạch Úc thôn nói, nửa đêm tối đen còn có thể nghe thấy tiếng phụ nữ khóc, nhưng đi tìm lại không thấy ai, thực sự rất đáng sợ."
Phong cảnh trên đường lướt qua cực nhanh, càng đi về hướng Thạch Úc thôn cảnh sắc lại càng trở nên hoang vu.
Tài xế taxi hỏi:
"Gần đến nơi rồi, mỹ nhân, chúng ta đến Thạch Úc thôn rồi. Cô muốn đi chỗ nào?"
Sở Nguyệt Nịnh bấm ngón tay tính toán:
"Đi xa hơn một chút, được rồi, chính là chỗ này."
Sở Nguyệt Nịnh trả tiền xuống xe liền nhìn thấy một rừng chuối ba tiêu, đi dọc theo con đường nhỏ quanh sườn núi, rất nhanh đã nhìn thấy một con đường xi măng đầy nhà cửa.
Đất ở Thạch Úc thôn đều là của dân làng, nhà nào cũng xây hai ba tầng, tại Hương Giang đất đai quý giá, dù là nông thôn nhưng cũng cực kỳ tốt.
Nửa đêm 11 giờ 30, rất nhiều thôn dân đã nghỉ ngơi, Sở Nguyệt Nịnh căn cứ phương hướng đã tính toán kiểm tra biển số nhà.
"Bên trái là số lẻ, bên phải là số chẵn, số 366, không sai chính là chỗ này, giống địa chỉ mà Kiên thúc đã đưa."
Nhà của Diệp Thiên Lương có hai tầng, sân ngoài có hàng rào, một cây đại thụ cành lá vươn hẳn ra ngoài đường. Sở Nguyệt Nịnh không cần cố ý tìm kiếm, cô đã nhìn thấy hắc khí ngút trời.
Sở Nguyệt Nịnh dựa theo vị trí hắc khí đi về phía sân sau.
Một cái giếng thu hút sự chú ý của cô.
Sở Nguyệt Nịnh dừng chân.
Có một phiến đá lớn đè lên miệng giếng, dây xích sắt khóa chặt phiến đá rồi cắm xuống đất, như đang trấn áp thứ gì đó, bên ngoài dán đầy một đống hoàng phù, nước giếng lạnh lẽo theo khoá sắt chảy ra bên ngoài.
Âm Long Toả Hồn.
Người bị hại bị đinh quan tài cắm vào thiên linh cái* để phong ấn ba hồn bảy vía, quan tài lại bị đẩy thẳng xuống giếng khiến thi cốt đều ngâm trong âm thuỷ* không có cách nào thoát khỏi.
(*đỉnh đầu, xương sọ)
(*nước ngầm không được ánh sáng chiếu tới)
Cũng không để người bị hại được siêu sinh, hơn nữa còn ngày đêm chịu đựng tra tấn vì bị âm thuỷ vây khốn.
Giống như một người bị nhốt lại, không thể đi đâu, muốn sống không được muốn c.h.ế. t không xong.
Sắc mặt Sở Nguyệt Nịnh không tốt lắm.
Người bày trận phía sau quá mức ngoan độc.
Ai đó?
Sở Nguyệt Nịnh vừa định ra tay, chợt nghe thấy trên lầu có tiếng mở cửa sổ, cô vội vàng nép vào một bên đại thụ, đứng ở nơi tối tăm.
Diệp Thiên Lương nhìn bốn phía hồi lâu, xác định không có ai mới đem cửa sổ đóng lại, một người phụ nữ dáng người đầy đặn từ phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa quyến rũ liếc mắt:
"Bên ngoài có người sao?"
Diệp Thiên Lương tiến lên ôm lấy người phụ nữ,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!