Chương 49: (Vô Đề)

_________

Đôi mắt của Đỗ Diệu sáng lên khi cô nhìn thấy tấm bùa hộ mệnh. Dù sao Tô Nhân Nhân đã từng nói qua, cô ấy chính là dựa vào chiếc bùa này để nhặt về một cái mạng.

Không ngần ngại.

Đỗ Diệu tiếp nhận bùa hộ mệnh, lại từ trong túi nhỏ lấy ra 200 khối tính cả 100 khối đưa cho Sở Nguyệt Nịnh, sau khi nói một tiếng cảm ơn, ba người mới rời đi.

Ba người rời khỏi.

Sở Nguyệt Nịnh đưa tay lấy tấm bìa cứng xuống, một hai người đứng vây xem đều nóng lòng muốn thử.

"Chủ quán, tôi cũng muốn xem mệnh."

"Đúng vậy, chủ quán, hai người chúng tôi cùng tính một lượt, cô xem có thể lấy rẻ hơn một chút hay không."

Sở Nguyệt Nịnh tươi cười rạng rỡ, từ chối:

"Thật có lỗi, hôm nay hai quẻ đã xong, nếu như còn muốn xem thì ngày mai có thể quay lại."

Trong đám đông có một người đàn ông trung niên đã quan sát thật lâu. Ông ấy suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Được, đợi tới lúc đó tôi sẽ lại đến."

"Hoan nghênh lần sau lại đến."

Sở Nguyệt Nịnh nói xong liền nhét tấm bìa cứng xuống dưới gầm xe.

Nữ chủ quán có vẻ ngoài thanh tú, xinh đẹp hơn cả mỹ nhân Hồng Kông trên đài truyền hình, mặt mày rạng rỡ, vui vẻ tốt bụng càng khiến cho người ta ưa thích cô hơn.

Đúng là mọi người không đợi được xem bói nhưng cũng có thể mua được nước đường, kết quả là, trước quầy nước đường dần dần xếp nổi lên thành hàng.

Nước đường bán đi từng ly từng ly, chỉ trong chốc lát đã nhanh chóng bán hết.

Một chiếc Toyota Corolla mang biển số màu trắng GG8088 dừng lại, âm thanh thu hút sự chú ý của nhiều du khách trên phố Miếu.

Người đàn ông nằm trên cáng cứu thương, hai chân bó bột, được người khiêng từ trên xe đến trước quầy bán nước đường.

Chung Quốc Minh tỉnh dậy sau cơn hôn mê trong bệnh viện, hắn ngay lập tức nhớ lại những lời Sở Nguyệt Nịnh đã cảnh báo mình, bác sĩ nói cho hắn biết, hắn có thể sẽ phải đối mặt với nguy cơ phải cắt cụt chi, hắn hoàn toàn không thèm để ý, hô người lái xe lập tức đến phố Miếu tìm đại sư.

Nói đùa sao.

Sự tình ở công trường càng ngày càng kỳ quái.

Mệnh đều sắp game over, giữ chân thì làm được gì?

DTV

"Đại sư, cứu cứu mạng."

Sở Nguyệt Nịnh đóng gói phần nước đường cuối cùng đưa cho khách, cô liếc mắt nhìn ra bên ngoài tủ kính, nhìn thấy Chung Quốc Minh thê thảm đang nằm trên cáng, hắc khí dày đặc đã bao lấy hai chân hắn cũng chậm rãi hướng trên đầu bò lên.

Cô đáy lòng hiểu rõ.

"Hiện tại công trường tổng cộng có bao nhiêu người đã chết?"

Chung Quốc Minh trong lòng sợ hãi dần dần bình tĩnh lại.

Đều nói người trong nghề vừa ra tay đã biết có hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!