Đỗ Diệu sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, nhưng cô lập tức lắc đầu phủ nhận:
"Không thể nào, cha em tuyệt đối không có khả năng làm ra loại chuyện này!"
"Đại sư, có phải tính toán sai rồi không?"
Lưu Giai Vân cũng giúp đỡ làm sáng tỏ, giải thích:
"Chú Đỗ khẳng định không phải loại người như ngài nói, chú ấy thật sự rất tốt bụng, không chỉ nhận nuôi Diệu Diệu coi như con ruột của mình, mà còn nhận nuôi chó mèo lang thang nữa, một người có lòng yêu thương như vậy tuyệt đối không thể làm hại Diệu Diệu được."
Sở Nguyệt Nịnh nhìn mặt Đỗ Diệu.
Thời khắc 18 tuổi thành niên vừa đến, tướng mạo của Đỗ Diệu liền đã biến hoá.
Vốn là cả đời thuận buồm xuôi gió trường thọ không lo, thay vào đó là tướng mạo của người yểu mệnh c.h.ế. t sớm.
"Nói cách khác là sau đêm nay, Đỗ Diệu sẽ tự sát."
Sau khi nói ra kết quả mình đã tính toán, Sở Nguyệt Nịnh nhấn mạnh vào chuyện chiếc bánh ngọt nhìn về phía Đỗ Diệu:
"Cô đã nói đặt bánh ngọt mười tầng, vậy tiệc sinh nhật còn mời những ai?"
"Bánh ngọt mười tầng, chắc hẳn đã mời rất nhiều bạn học và bạn bè." Lưu Giai Vân tràn đầy tự tin nhìn Đỗ Diệu.
"Tớ nói có đúng hay không?"
Đỗ Diệu được hỏi, cô xấu hổ nắm c.h.ặ. t t.a. y Lưu Giai Vân:
"Xin lỗi nha, Giai Giai, cha tớ không cho tớ mời người đến nhà, ông ấy nói lễ thành niên chỉ có một lần, cha muốn một mình trải qua cùng tớ."
"Tớ cũng không được sao?"
Lưu Giai Vân kinh ngạc.
Đỗ Diệu lắc đầu.
Lưu Giai Vân hiển nhiên có chút buồn bực, nhưng nghĩ tới thân thế của Đỗ Diệu, vẫn là muốn giúp đỡ bảo vệ cô.
"Không sao cả, sinh nhật 18 tuổi thành niên quả thực rất đặc biệt. Cho dù chỉ có cậu và một mình chú Đỗ tổ chức sinh nhật cũng không thể chứng minh được cái gì cả."
Đỗ Diệu cũng nghĩ như vậy, cuối cùng đứng dậy, từ trong túi nhỏ trên vai lấy ra một trăm khối, hai tay đưa cho Sở Nguyệt Nịnh, trên khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười lễ phép:
"Cảm ơn Sở đại sư rất nhiều, cha đã nuôi em lớn lên, nếu như không có ông ấy, em chắc chắn vẫn còn ở cô nhi viện chịu khổ."
Đỗ Diệu nhớ lại cuộc sống ở cô nhi viện của mình.
Bữa ăn trong cô nhi viện đều được phân phát từng phần, nhưng vì cô lúc năm tuổi còn nhỏ còn là con gái nên mỗi lần bữa ăn phân đến chỗ cô đều bị bọn con trai lớn hơn cướp mất.
Cô ở cô nhi viện mỗi lần một bữa cũng đều không thể ăn no.
Sau khi cha nuôi nhận nuôi cô, cô mới dần dần có một cuộc sống tốt đẹp.
"Cho nên, em thật sự không nỡ hoài nghi ông ấy một cách vô căn cứ, cũng không nỡ làm ông ấy đau lòng."
Đỗ Diệu hết lòng tin tưởng cha nuôi.
Sở Nguyệt Nịnh không vội nhận tiền, cảm khái thở dài trước sự mềm lòng của Đỗ Diệu. Nhưng vì sự tình còn chưa có xảy ra, cô cũng không có biện pháp nói cái gì.
Lý Tuệ Văn đứng bên ngoài đám người, vừa nghe vừa nghĩ ngợi sâu xa, thẳng đến Đỗ Diệu nói không muốn nghi ngờ cha nuôi, cô không đứng im nổi nữa, cầm máy ảnh chụp mấy người trong quầy nước đường, sau đó tức giận đẩy ra đám người tiến đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!