Chương 39: (Vô Đề)

Ông chủ Hoàng mặc áo đạo bào, ông ấy đem tay áo rộng thùng thình nhấc lên, đi đến quầy lấy ra mấy cái hộp, đặt từng cái một lên bàn.

"La bàn của cửa hàng có giá từ vài trăm khối đến vài nghìn khối, không biết cháu muốn tầm giá bao nhiêu?"

Sở Nguyệt Nịnh cầm lấy từng chiếc lên nhìn, chiếc la bàn trong tay cô vừa nặng lại lạnh buốt, cô đưa hai tay nâng lên một chiếc, nghi hoặc nhìn về phía ông chủ:

"Tất cả đều là vàng, không có màu khác sao?"

DTV

Mà nguyên một đám giống như không có một cái nào nhìn qua có thể giữ được pháp lực, vừa quê mùa lại vô dụng.

"La bàn tốt nhất khẳng định đều là màu vàng rồi, cháu đúng là có mắt nhìn, chiếc này có giá sáu nghìn sáu, kiểu dáng giống hệt như của đại sư Vượng Giác, ông ấy đã từng đeo nó khi tham gia chương trình."

Sáu nghìn sáu?

Sở Nguyệt Nịnh lập tức buông la bàn xuống:

"Vừa đắt lại vô dụng."

"Cháu mới vào nghề không hiểu là chuyện bình thường. Tuy rằng la bàn đắt và rẻ không có nhiều khác biệt, nhưng khi người chân chính trong nghề sử dụng thì sự khác biệt là rất lớn."

Ông chủ Hoàng không trách Sở Nguyệt Nịnh, nhớ tới cô là người mới, liền nói:

"Nếu cháu không thích màu vàng, chú có một chiếc màu đen cháu có thể nhìn xem."

Ông chủ Hoàng mở ra một ngăn tủ, lấy ra một thứ được bọc lại bằng vải đỏ, chậm rãi mở ra:

"La bàn này không phải là màu vàng, nếu cháu thích thì chú bán cho cháu với giá một trăm tệ."

Dù sao để lại ở cửa hàng cũng là lãng phí.

Căn bản sẽ không có ai thích loại la bàn này cả.

Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy, không giống như những chiếc la bàn lớn khác, nó rất nhỏ, vừa vặn có thể cầm bằng một tay, trọng lượng lại rất nặng, chất liệu có cảm giác cứng cáp hơn đồng, ngoại trừ trên đó khắc văn tự canh giờ bằng màu vàng ra thì toàn bộ la bàn có màu xám đen.

Cô rót vào trong một chút pháp lực.

Phát hiện bên trong lớn hơn nhiều so với bề ngoài.

"Chắc chắn một trăm khối?"

Ông chủ Hoàng cười nói: "Thu vào là 80 khối, lợi nhuận kiếm thêm chỉ có 20 khối, không ngại nói thật với cháu, lúc mới thu được thứ này, chú chỉ nghĩ lấy cho đủ số, ai ngờ nó lại cùng những chiếc la bàn khác không hợp, cũng ảnh hưởng đến doanh số bán hàng, cho nên chú đã cất nó đi và để dưới đáy hộp, nếu cháu không muốn, chú cũng khó mà bán được nó đi.Nhưng mà có sao nói vậy, nếu sử dụng xảy ra vấn đề, cũng sẽ không được đổi trả đâu.Được, cháu lấy cái này.

"Sở Nguyệt Nịnh thoải mái đưa tiền, lúc cô chuẩn bị rời đi, ông chủ Hoàng cầm tờ báo lên, vỗ nhẹ vào trang đầu hỏi:"Gần đây có một đại sư đoán mệnh rất nổi tiếng đó, cháu đã xem qua chưa?

"Sở Nguyệt Nịnh khó hiểu:"Cái gì?Ừm, chính là cái này.

"Ông chủ Hoàng đưa tờ báo ra,"Thầy tướng số tính ra khách hàng bán bạch phiến, tất cả mọi người đều cho là giả, ai ngờ lúc sau OCTB thật sự tại hiện trường bắt người.

"Sở Nguyệt Nịnh co quắp khoé miệng, báo cũng không đọc đã đưa trả lại:"Chú nghĩ thế nào?

"Ông chủ Hoàng xì một tiếng,"Nhất định là giả rồi, tuy rằng không biết làm sao thầy tướng số này có thể để người của OCTB diễn cùng, nhưng nếu thật sự chính xác như vậy thì coi mệnh làm gì nữa?

Không bằng tìm một ngôi miếu thờ làm Bồ Tát cho rồi, khách hành hương ngày ngày dâng đồ cúng có thể kiếm được càng nhiều hơn so với ở trên vỉa hè rồi.

"Đúng lúc đó, chiếc TV nhỏ trong cửa hàng đang phát bản tin Hương Giang, cùng một tấm ảnh chụp của Lý Chí Vinh."Đó—.

"Ông chủ Hoàng chỉ chỉ vào TV:"Nếu quả thật linh nghiệm như vậy, hung thủ đã sớm đền tội từ lâu rồi. Chỉ cần bấm ngón tay tính toán là có thể biết đối phương là tội phạm, làm sao có thể?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!