_________
Nghi phạm nhìn người đàn ông đang kêu gào đau đớn, hai tay run rẩy, gậy gỗ bị thả ra giắt trên cái m.ô.n. g của Thi Bác Nhân.
Thật sự quá đau đớn, đau đến nỗi Thi Bác Nhân toát đầy mồ hôi, nắm tay trước tiên chỉ vào nghi phạm rồi mới từ từ rút cây gậy gỗ ra.
"Ở đồn cảnh sát mà lại dám tấn công cảnh sát! Nhất Tổ, bắt hắn ta tống ngay vào tù, không ngồi đủ mười năm không cho phép ra ngoài!"
Cam Nhất Tổ lập tức tiến lên, đá nghi phạm một cước rồi sau đó bẻ tay đối phương ra sau lưng đẩy vào góc tường.
Nghi phạm áp mặt vào tường khóc lóc kể lể:
"Thưa ngài, có cần phải nghiêm trọng như vậy không? Cũng chỉ là một khúc gỗ thôi mà".
"Một khúc gỗ thôi sao?"
Thi Bác Nhân nhặt cây gậy gỗ lên làm bộ muốn đập vào mặt nghi phạm, nghi phạm sợ tới mức run rẩy, bi ai cầu xin tha thứ.
"Đáng tiếc khúc gỗ này không đ.â. m vào mặt mày." Thi Bác Nhân tức giận ném gậy gỗ xuống đất.
Có một chút m.á. u dính trên chiếc đinh rỉ sét.
Cam Nhất Tổ chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau, híz
-khà
-zzz một tiếng, đi tới đỡ Thi Bác Nhân:
"Nhân ca, có muốn đi bệnh viện lấy số hay không?"
Lời của chủ quán nước đường quả thật chuẩn đến không chân thực!
Nói phải đến bệnh viện, thực sự cần phải đến bệnh viện.
Không muốn đi cũng không được.
Thi Bác Nhân đau đến nhe răng trợn mắt, một tay che mông, trong lòng vừa đau vừa sợ.
Đau là cái này đinh thật con mẹ nó quá sắc bén, còn sợ chính là nếu đi bệnh viện hắn không phải là phải đổi họ sao?
Huyết mạch cuối cùng của lão Thi gia dám đổi họ, các lão tổ tông được chôn cất ở tỉnh Giang Thành xa xôi sẽ từ trong đất nhảy ra ngoài, trèo đèo lội suối, bơi qua biển rộng cũng muốn tới thu thập hắn mất?
"Trùng hợp... Đây nhất định là trùng hợp."
"Cuộc sống thực sự đầy rẫy những sự trùng hợp ngoài ý muốn."
Thi Bác Nhân cố nở một nụ cười, chắp tay trước n.g.ự. c hướng không khí bái lạy:
"Có chuyện lạ cũng đừng ngạc nhiên, có chuyện lạ cũng đừng ngạc nhiên…"
Chu Phong Húc nhặt vỏ chuối trên sàn ném vào thùng rác của bà cụ dọn vệ sinh đi ngang qua, cụp mắt xuống, sau khi nhìn miệng vết thương vỗ nhẹ vào vai Thi Bác Nhân,
"Đi bệnh viện nhìn xem, chi phí tìm tôi thanh toán."
Thi Bác Nhân cảm kích đến nước mắt lưng tròng, thuận đà liền hướng lên bò, hỏi ra câu hỏi mà hắn đã ấp ủ bấy lâu nay.
"Húc ca, anh thật tốt với em, không bằng xem em bị thương như vậy mà mời chúng em tối nay đi uống rượu ở quán bar Hoan Nhạc được không?"
Chu Phong Húc liếc hắn một cái, cười nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!