Xa Tử Cường lên tiếng phủ nhận, nhưng ngữ khí kiêu ngạo lại thấp hơn không ít,
"Tôi không biết cô tính ra cái gì. Mẹ tôi là vì bệnh nặng mà qua đời, nếu không tin, cô có thể đến phố Bát Lan tìm người bán hàng của hiệu thuốc Trung Tây y hỏi thử, xem có phải hắn ta từng bán cho tôi nhân sâm giúp người duy trì mạng sống hay không."
Sở Nguyệt Nịnh không có vạch trần hắn, tiếp tục nói.
"Sau khi mẹ anh qua đời, anh từ bỏ cờ b.ạ. c hoàn toàn tỉnh ngộ, không còn nổi loạn và tuân theo sự sắp đặt của gia đình. Trước khi rời đi, anh còn bắt cóc tình nhân của lão đại, hiện tại, cô ta đã trở thành vợ anh."
"Sau đó, anh bái được một sư phụ, vẫn luôn bán mì Chezai ở tại phố Miếu. Tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng vẫn có thể nuôi sống vợ và ổn định cuộc sống."
Xa Tử Cường thấy Sở Nguyệt Nịnh không còn tính ra được gì nữa liền quay người kéo phiếu bầu từ đám đông,
"Ngu xuẩn, ngoại trừ chuyện của mẹ tôi, những cái khác tất cả mọi người khác đều biết, các vị láng giềng nói có phải hay không?"
Trong đám đông quả thực có hàng xóm của Xa Tử Cường không ngớt lời phụ hoạ.
Xa Tử Cường đứng dậy xoay người, nắm đ.ấ. m hướng xuống các đốt ngón tay chạm mặt bàn kêu vang:
"Đóng cửa hàng đi kẻ lừa đảo."
Gấp cái gì?
Sở Nguyệt Nịnh khoanh tay, bình tĩnh nhìn về phía hắn:
"Vợ anh có phải hay không vẫn không mang thai?"
Xa Tử Cường lại muốn phủ nhận.
Những người biết chuyện lại nhanh chóng hưởng ứng.
"Đúng rồi, bọn họ đã kết hôn được ba năm mà vẫn chưa có con."
"Có phải là vợ A Cường không thể có con không?"
"Hay là vì A Cường không thể có con?"
Xa Tử Cường quay đầu trừng mắt nhìn người đặt câu hỏi:
"Đầu lưỡi dài như vậy, có muốn tôi cắt hộ hay không?"
Đối phương lập tức im lặng.
Sở Nguyệt Nịnh vạch trần: "Cung con cái của anh hiện lên màu đỏ nhạt, còn có một đường vân mảnh. Theo lý mà nói, lẽ ra anh phải có con từ lâu rồi. Hơn nữa, trong cung vợ chồng ẩn có xu hướng ly hôn, rồi lại ổn định như lúc ban đầu. Anh là người đã kết hôn ba lần.
Tại sao lại chưa ly hôn dù chỉ một lần? Vấn đề không phải trên người của anh."
Vừa nói xong, Xa Tử Cường đã bắt được nhược điểm nhưng lại do dự không biết có nên nói ra sự thật hay không.
Kỳ thực, vợ chồng hắn cưới nhau đã ba năm nhưng vợ hắn vẫn chưa từng mang thai, hai người đến bệnh viện khám, kết quả là do hắn tinh trùng yếu, tỉ lệ thụ thai thành công rất thấp.
Nghĩ tới Diệp Thiên Lương, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
"Cô lại tính sai rồi, thực ra tôi từng đến bệnh viện kiểm tra, chưa nói đến vợ của tôi, là do tôi có bệnh, không thể sinh con."
Ai nói anh bị bệnh?
"Giấy trắng mực đen, kết quả bệnh viện tự mình giám định còn có thể sai sao?" Xa Tử Cường mặc dù không muốn thừa nhận mình vô sinh trước mặt công chúng, nhưng vì muốn đuổi cô gái nước đường ra khỏi phố Miếu nên hắn nhẫn nhịn nói ra.
Anh bị lừa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!