_________
Sở Nguyệt Nịnh cất xe xong đi lên phòng, vừa mở cửa thay giày.
Cửa phòng tắm mở ra, Sở Di xoay người dựa vào tường nhìn ra, tóc xoã tung che cả mặt, đôi mắt nheo lại, miệng ngậm bàn chải đánh răng nói một câu bằng tiếng Quảng Đông.
"Chị, chị lại về muộn à?"
Sở Nguyệt Nịnh lắc lắc miếng thịt:
"Em xem đây là cái gì?"
Sở Di hét lên một tiếng, theo sát là tiếng nước súc miệng rầm rầm, cửa nhà vệ sinh lại bị mở ra.
Vạt váy ngủ nhỏ phía trước của Sở Di bởi vì sốt ruột mà ướt đẫm nước, đôi mắt hạnh tràn đầy hưng phấn, cô khoanh hai tay lại chống cằm:
"Chị mua thịt thật à!"
"Aaa! Em muốn ăn thịt xào ớt cay!"
Đồ ăn Hương Giang khá thanh đạm, Sở Di đến từ Tương Thành, thích đồ ăn cay và đậm đà nên ăn không quá quen.
"Ô ô ô... chị à, chị thật là tốt. Tiền thuê nhà còn chưa trả được nhưng vẫn có thể ăn thịt."
"Ai nói không trả nổi tiền thuê nhà?" Sở Nguyệt Nịnh lấy miếng thịt ra, trêu chọc:
"Đã vui vẻ như vậy thì nhất định không ngại tự mình nấu ăn chứ?"
Sở Di nước mắt lưng tròng mím môi: Chị...
"Dù sao thì một ngày làm việc cũng rất mệt mỏi." Sở Nguyệt Nịnh chỉ nói một câu, Sở Di vội vàng chạy vào bếp không nói một lời, gấu váy ngủ uốn lượn trên không trung giống như gợn sóng, vội vã ném lại một câu.
Cho em mười phút.
Cửa bếp đóng lại, ngay sau đó bên trong truyền đến tiếng muôi thìa leng keng.
Sở Nguyệt Nịnh thu hồi ánh mắt, đem đồ đạc đặt lên bàn bát tiên*, trên mặt bàn gỗ màu đỏ sậm không ít nước sơn bị bong tróc ra, vừa đặt đồ lên đó bốn chân liền run rẩy, cô đẩy chiếc bàn gỗ gần sát vào tường, một tiếng bịch nhẹ, tro bụi rơi xuống từ những cái hố trên bức tường.
(*bàn vuông dành cho tám người)
Sở Nguyệt Nịnh giơ tay phủi bụi đất.
Tổng diện tích của ngôi nhà không đến 30m vuông với giá là 1500 khối, trong phòng chỉ có một cửa sổ kính nhỏ dùng để thông gió, những ngày nóng nóng vừa ngột ngạt lại ẩm ướt.
Ở đời trước, phòng ngủ của cô ở còn có diện tích lớn hơn thế này.
Sở Nguyệt Nịnh vô cùng hoài niệm cảm thán:
"Vẫn cần kiếm nhiều tiền hơn nữa."
Nói xong, cô chuyển sự chú ý đến chiếc tủ gỗ duy nhất trong phòng, bày ra một chiếc ghế bằng gỗ, giẫm lên rồi tìm kiếm hành lý mang đến từ Tương Thành.
Kết quả là tìm kiếm cả buổi vẫn không có một chút tung tích nào của giấy nợ.
"A Di, em có biết giấy nợ mang theo ở đâu không?"
Sở Di vừa vặn bưng món thịt xào ớt xanh thơm phức đi ra, cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nhăn mặt nói:
"Không phải ở trong tủ sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!