_________
Chung Quốc Minh uống xong cũng không vội thanh toán mà hỏi:
"Chủ quán, cô có card không?"
Card? Card gì? Sở Nguyệt Nịnh buồn bực. Sao lại bán nước đường còn phải kiêm cả làm thẻ sao?
Bán nước đường cùng bói toán đã mệt lắm rồi.
Chung Quốc Minh thấy Sở Nguyệt Nịnh hiểu lầm, quơ quơ điện thoại, cười giải thích:
"Ngành ăn uống thông thường không phải đều in card sao? Trên thẻ vừa có món ăn đặc trưng còn có thông tin liên lạc, có thể thuận tiện cho khách hàng đặt hàng ở ngoài."
"Cô có điện thoại cố định không?"
Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu.
Chung Quốc Minh giơ điện thoại lên:
"Còn cái này thì sao?"
Sở Nguyệt Nịnh vẫn lắc đầu.
Nhận thấy mình có vẻ đi sau thời đại, cô quyết định dành dụm tiền mua một chiếc điện thoại để bắt kịp xu hướng, cô ngượng ngùng gãi gãi đầu.
"Thật ngại quá, tôi không có."
"Đáng tiếc, bằng không còn có thể ở công trường đặt mua một chút nước đường." Chung Quốc Minh thở dài, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu lấy ví ra trả tiền.
Ngay lúc Chung Quốc Minh chuẩn bị rời đi, tướng mạo của hắn đột nhiên biến hoá nghiêng trời lệch đất, ấn đường vốn sáng sủa bỗng chốc bị nồng đậm huyết sắc bao phủ.
Chờ một chút.
Sở Nguyệt Nịnh trừng mắt nhìn, trong lúc nhất thời cô còn tưởng mình bị hoa mắt, cảm thấy có chút kỳ quái.
Theo lý mà nói, vận mệnh của một người sẽ không đột nhiên phát sinh biến hoá lớn như vậy mới đúng?
Chung Quốc Minh cho rằng Sở Nguyệt Nịnh muốn chào hàng, hắn ta đã sớm nhìn thấy dòng chữ đoán mệnh và xem phong thủy được viết trên tấm bìa cứng ngoài sạp hàng từ lâu, không chút nghĩ ngợi liền từ chối:
"Có phải muốn xem cho tôi một quẻ không? Thật xin lỗi, tôi không tin những thứ này."
Ở Cửu Long và Vượng Giác có rất nhiều thầy bói, Chung Quốc Minh mỗi lần gặp phải một đám thầy tướng số nhiệt tình như lửa thường xuyên kéo chân ngăn cản không cho hắn rời đi đều cảm thấy đau đầu.
Sẽ không hối hận?
Sẽ không.
Sở Nguyệt Nịnh cũng không ép buộc,
"Anh có thể không tin, nhưng khi anh bị ngã gãy chân mà còn muốn sống tiếp, muốn tin tưởng thì hoan nghênh lại đến."
"Được. Vậy lúc đó tôi lại đến uống nước đường." Chung Quốc Minh không có để ý đến lời nói giống như nguyền rủa đó, điện thoại vang lên, hắn nhìn xuống tin nhắn rồi nhanh chóng rời đi.
Nước đường gần như đã được bán hết.
Sở Nguyệt Nịnh tiễn người khách cuối cùng, cầm chổi chuẩn bị thu dọn quầy hàng rời đi, trong lòng cô đang tính toán không biết nên đến chợ nông sản mua thịt trước hay bổ sung gạo trước. Nghĩ tới nghĩ lui, vì cửa hàng thịt sẽ đóng cửa trước nên cô quyết định đóng quầy hàng rồi trực tiếp đi mua thịt.
Cô vừa cởi chiếc tạp dề có in ký hiệu nước đường trên đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!