Chương 12: Thiếu

Chuyển ngữ: Gà

- LQĐ

Lúc này, Chu Thực đã sợ đần cả người.

Nữ quỷ từ từ quay đầu, mượn ánh trăng trong vắt, cô ta nhếch môi, mỉm cười đầy quỷ dị: Hừ... Xì...

Cô ta phát ra thanh âm tương tự như tiếng cửa bị rỉ sắt, nghe được khiến lông óc người tê dại, da gà nổi khắp cả người.

"Cô cô cô cô... Cô ta đang nói gì?" Khóe mắt Chu Thực rươm rướm, chỉ muốn tìm một chỗ ẩn núp, không cần giữ hình tượng nữa, chạy đến sau lưng Phó Vân Thâm, giấu mình đi.

Hiếm thấy, lần này Phó Vân Thâm không đẩy Chu Thực ra.

Tim Thời Mộ đau thắt lợi hại, cổ trùng đó không ngừng giãy giụa tạo ra âm thanh mê hoặc, cô nhắm mắt lại, niệm Thanh Tâm Chú ông ngoại đã dạy cho cô.

Phó Vân Thâm ghé mắt, liếc thấy Thời Mộ đang co mình dưới đất, đôi mắt quang từ từ sâu kín.

"Phó Vân Thâm, cô... cô ta sắp đi qua rồi, hu hu, rốt cuộc cô ta muốn làm gì!"

Chu Thực kéo hai tay Phó Vân Thâm gắt gao siết chặt, đến nỗi Phó Vân Thâm khó chịu cau mày, nói:

"Muốn xem tôi múa sao?"

Chu Thực đã khóc lên:

"Mẹ nó đã là lúc nào rồi, mà cậu còn nói nhảm với ông, ai mẹ nó muốn xem cậu múa hả! Tôi nói ở đây có quỷ! Có quỷ biết bay đó trời!!"

Phó Vân Thâm như thở dài: Là cô ta nói.

Người có tiếng người, quỷ có tiếng quỷ.

Quỷ không thể vào nhân đạo, người không thể nghe quỷ nói, vậy mà cõi đời này có một loại người đặc thù, bọn họ có thể nghe được người chết nói chuyện, có thể giúp quỷ hồn giải oan. Người ta gọi những người này là —— thi ngữ giả.

Phó Vân Thâm chính là một trong số đó.

Chu Thực rất kinh ngạc:

"Cậu, cậu có thể hiểu cô ta nói... nói gì?"

Hí... Soạt...

Chu Thực nghẹn ngào:

"Câu này lại có ý gì?"

Phó Vân Thâm:

"Cô nói thoạt nhìn cậu hơi ngu, cho cậu đi trước."

Đi trước?

Có ý gì?

Cái gì gọi là trước??!

Hoàn toàn không cho cậu cơ hội suy nghĩ nhiều, Phó Vân Thâm đột nhiên đẩy cậu ta ra cửa:

"Dẫn Thời Mộ đi trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!