Chương 42: Xin Hãy Tha Thứ

"Chúng ta quay lại Hoàng Ty, tôi cần gặp quản sự Dương."

Suy nghĩ đã định, tôi nhìn Hoa Huỳnh, quả quyết nói:

"Yên tâm, tôi không có ưu điểm gì khác, chỉ là rất quý mạng sống, sống mới có thể báo thù, việc không có nắm chắc, tôi sẽ không liều mạng."

Nếu là người khác, tôi tuyệt đối sẽ không nói nhiều như vậy.

Hoa Huỳnh liên tục thể hiện, dù có chút do dự, nhưng đủ để lấy được sự tin tưởng của tôi.

Cô ấy nhìn tôi một lúc lâu, lại e ngại nhìn về phía tòa nhà bỏ hoang phía sau công trường, rồi mới lên xe.

Tôi theo sau lên xe.

Đến lúc này, đèn của những tòa nhà cao tầng mới tắt một phần.

Nhiều người phải làm việc thâu đêm.

"Bên ngoài làm sao tốt bằng bên trong?"

Đột nhiên, bên tai vang lên giọng nói dụ dỗ của người công nhân lúc nãy.

Dù hắn muốn dụ tôi ở lại công trường, nhưng hắn ngày ngày oan hồn không tan, luôn nhìn chằm chằm vào những tòa nhà đối diện.

Có lẽ những người sống trong ngục tối, cũng không mệt mỏi như vậy.

Tôi ổn định lại tâm trí, nhắm mắt nghỉ ngơi.....

Quay lại bãi đậu xe ngầm của khu chung cư cao tầng.

Vừa bước vào đại sảnh tầng hầm ba, hàng chục ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía chúng tôi.

Ngoài những ánh mắt tiêu cực lúc đầu, còn có vài ánh mắt lạnh lùng, sát khí, ghen tị!

Sát khí rõ ràng nhất, đến từ một người đàn ông nửa trên khuôn mặt đẹp trai, nửa dưới lại đeo khẩu trang đen.

Không phải là người đàn ông lúc nãy quấy rối Hoa Huỳnh sao?

Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ hắn đã xé xác tôi thành ngàn mảnh!

Hoa Huỳnh im lặng, dẫn tôi đi vào.

Khi đi qua đại sảnh, những lời bàn tán xì xào vang vào tai.

"Đừng nghe Mã Hộ, thằng nhóc này vào tòa nhà bỏ hoang, có thể sống sót ra ngoài? Theo tôi, hắn chỉ vào cổng công trường, đứng một lúc rồi tự lủi thủi đi ra thôi."

"Đúng vậy, cày ruộng lớn thì cần trâu lớn, chỉ là mặt mũi sáng sủa, hợp mắt mấy cô gái thôi, lão đá một cái là nổ đầu hắn!"

"Mấy người nói nhỏ thôi, hai người bên cạnh quản sự Dương rất e ngại thằng nhóc này, trên người hắn dường như có..."

Hoa Huỳnh lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, tiếng bàn tán đột nhiên im bặt.

Tôi không để ý.

Những lời này không gây tổn hại thực tế cho tôi, thậm chí không ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi.

Đi qua hành lang dài chính giữa, đến văn phòng.

Quản sự Dương không có ở đó, văn phòng trống không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!