Chương 35: Bà Trùm Băng Đảng

Trần Vinh Quang dẫn đầu đoàn người đứng lên đi về phía cô.

Hắn ta nở một nụ cười mang đầy hàm ý, đôi mắt bẩn thỉu quét qua người cô.

Trần Tuyết cảm thấy như toàn bộ da của mình đều nổi lền một tầng da gà.

Không phải vì sợ hãi mà là vì cảm thấy ghê tởm với ánh mắt kia.

"Người đẹp thì không nên chửi bậy nha, bọn anh chỉ là thấy bạn em say nên đến giúp đỡ một chút mà thôi. Để bạn em đi cũng được chỉ cần đêm nay em theo bọn anh, đảm bảo sẽ không để em chịu thiệt."

Từ trước đến giờ Trần Tuyết có một khuyết điểm vô cùng lớn không sửa được, đó là một khi đã nổi giận thì không cần quan tâm đây là đâu và cô là ai.

Cái gì gọi là hình tượng hay người của công chúng cô cũng không thèm giữ.

Nghe thấy những lời này cô nhếch mép khinh thường.

Một đám ất ơ mà cũng dám mở miệng nói chuyện với cô kiểu đó.

Trần Vinh Quang thấy cô chỉ im lặng cười mà không lên tiếng.

Hắn tưởng cô đã ngầm đồng ý thuận theo, liền tiến lên một bước vươn tay ra muốn ôm lấy cô, chỉ là...

Rắc, một âm thanh giòn tan vang lên, kèm theo đó là tiếng hét thất thanh của Trần Vinh Quang.

Đau đớn khiến quai hàm hắn đanh lại nước mắt cũng chảy ra.

Hắn muốn đứng lên phản kháng, nhưng chân lại bị người ta đá một cước quỳ thụp xuống.

Đầu gối va chạm với nền gạch bắp chân bị người hung hăng dẫm lên, đau đến thấu trời.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị một màn mày doạ sợ.

Không ai trong bọn họ nhìn thấy cô gái kia ra tay như thế nào, tốc độ quá nhanh.

Rõ ràng là một cô gái mảnh mai yếu đuối sao có thể không một lời liền động thủ.

"Con đĩ...! mau thả ra mày có biết tao là ai không hả?"

Trần Vinh Quang tức giận rống lên, hắn chưa từng bị mất mặt như thế.

Bị một đứa con gái đánh cho không trở tay kịp, chuyện này truyền ra hắn còn mặt mũi ở trong cái giới này sao.

"Vậy còn mày, mày có biết tao là ai không?"

Rõ ràng là giọng nói mềm mại của một cô gái nhưng lại khiến người nghe lạnh lẽo đến thấu xương.

Cô từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt rơi trên người Trần Vinh Quang tựa như đang nhìn một con kiến hôi.

Nhìn qua đã biết bọn này không phải mới làm mấy chuyện này lần đầu, không biết có bao nhiêu cô gái đã bị hủy hoại trong tay bọn chúng rồi.

Nếu cô đã không gặp thì thôi, gặp rồi thì phải dọn cho sạch mới thôi.

Trần Vinh Quang bị ánh mắt kia doạ sợ, tâm run lên.

Nhưng hắn không muốn thua như thế, đây là địa bàn của hắn, sao hắn phải sợ.

"Tao nói cho mày biết, ông già tao là chủ tịch thành phố này, mày nghĩ mày có thể yên ổn sống ở đây không."

Vậy à, sợ quá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!