Chương 20: (Vô Đề)

Cô là đang nói thật lòng, dù cho cô không thể yêu Lý Cảnh Phong, nhưng vì cô mà anh mới trở nên như bây giờ.

Nếu bắt cô cả đời này chăm sóc anh trên giường bệnh, cô cũng cam tâm tình nguyện.

Cô hy vọng mọi thứ sẽ không đi quá xa, anh nhất định có thể tĩnh lại, một cốt truyện làm sao có thể thiếu đi nam chính.

Trong lúc không ai để ý người đang nằm trên giường bệnh ngón út khẽ động.

Nhưng chỉ là trong một cái nháy mắt không ai phát hiện ra.

Trong màn đêm đen kịt, khi bóng tối bao trùm chiếm hữu vạn vật cùng sự sống.

Lý Cảnh Phong thấy bản thân mình bị cuốn vào một vòng xoáy vô tận.

Ở đó anh thấy mình quay về 5 năm trước, lần đầu tiên anh gặp Trần Niệm Tuyết trong quá bar khi đi cùng Hạo Tuấn và những người khác.

Rõ ràng là một cô gái nhỏ nhưng lại đứng ở quầy pha chế, cô và nơi này không có một chút gì liên qua đến nhau cả, cứ như một tiên nữ lạc vào động yêu tinh nhưng lại vô cùng đẹp mắt, hơn nữa rượu mà cô pha điều rất có hương vị.

Thế nhưng chút ấn tượng tốt đẹp ấy rất nhanh liền biến mất vào cái ngày cô tính kế anh.

Nhưng rồi cảnh trước mắt bỗng dưng bị đảo ngược.

Anh nhìn thấy cô gái luôn im lặng như một cái bóng trong nhà, bỗng hung hăn xông vào phòng anh với gương mặt dữ tợn.

"Lý Cảnh Phong tôi nói cho anh biết, nếu anh không để thằng bé theo tôi thì nằm mơ anh cũng đừng nghĩ đến chuyện ly hôn."

"Để người thừa kế nhà họ Lý đi theo cô, cô nghĩ mình là ai mà dám bàn điều kiện với tôi."

Từng hình ảnh lại một lần nữa cuồng cuộn lướt qua.

Lần này là ở nhà tổ của Lý gia, có rất nhiều người trong gia tộc điều ở đó.

Cô bị đè quỳ trên nên gạch lạnh lẽo dáng vẻ vô cùng chật vật.

"Trần Niệm Tuyết cô thân là mợ ba nhà họ Lý, lại bán bí mật thương nghiệp của tập đoàn vào tay người khác, gián tiếp hại người trong tộc suýt chút mất mạng.

Kể từ giờ phút này cô không còn là vợ của Lý Cảnh Phong tôi nữa, cũng không được hưởng bất kỳ quyền lợi gì từ nhà họ Lý, cô đến thế nào thì đi như vậy.

Nếu cô còn có ý đồ tiếp cận Lý Nguyên Vũ đừng trách sao tôi xuống tay độc ác."

Lý Cảnh Phong nhìn thấy bản thân đang ngồi ở vị trí tộc trưởng nói ra những lời nói đáng sợ kia.

Ánh mắt anh nhìn cô bây giờ tựa như một muốn lột da rút gân cô vậy.

Cả người anh chấn động, không phải kia không phải anh, anh sẽ không làm như vậy với người con gái anh yêu.

Cáu gì mà bí mật thương nghiệp cô không thể nào làm ra chuyện đó được, anh tin tưởng cô sẽ không làm việc đó.

Nhưng anh không cản được chính mình, anh thấy cô cười.

Trần Niệm Tuyết cười một nụ cười chua chát nhìn thẳng vào mắt anh.

Thì ra đây là bộ mặt thật của người đàn ông nho nhã lịch thiệp mà cô vẫn tâm niệm, là người đàn ông cô chỉ dám âm thầm yêu trong hèn mọn.

Đến cùng anh ta cũng chưa một lần để cô vào trong mắt, thật nực cười thay cô còn muốn mơ mộng điều gì.

Mơ một ngày người đàn ông này sẽ nhìn thấy cô sao.

Không hết thảy sự dịu dàng cùng che chở đời này anh ta đã dành cho một người khác rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!