Chương 15: Động Tâm

Buổi sáng cô mắt nhắm mắt mở theo thói quen đưa tay muốn ôm cục cưng là lòng.

Nhưng bên cạnh trống trơn, lẽ nào thằng bé còn dậy sớm hơn cả cô.

Trần Tuyết vừa mở mắt liền giật nảy người ngồi thẳng dậy.

Đây là đâu sao cô lại ngủ ở nơi này vậy, nhìn một vòng cô nghe thấy tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm.

Chết tiệt không phải chứ cô là đang ở trong phòng của Lý Cảnh Phong sao.

Sao cô chẳng nhớ một chút gì vậy, tối qua cô mệt quá nên lên xe liền ngủ.

Chẳng lẻ là Lý Cảnh Phong bế cô vào đây, đúng là đồ sói đội lót người mà, vậy mà giám trong lúc cô ngủ lợi dụng cô.

Cơ mà sao cô lại ngủ say như chết vậy chứ.

Cô đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới mình một lần nữa, vẫn còn may trên người vẫn là quần áo hôm qua, chắc là không xảy ra việc gì đâu nhỉ.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, cô hoảng hốt nhảy xuống giường ngay cả dép cũng không mang chạy một mạch xuống lầu.

Lúc Lý Cảnh Phong đi ra trên giường đã không còn người.

Hôm qua nhìn cô ngủ rất say, anh đột nhiên không muốn để cô ở phòng con trai mà bế cô về phòng mình.

Anh muốn xác định một chút cái cảm giác cả ngày nay của mình là gì.

Nhìn cô gái đang nằm trên giường mình, đắp chiếc chăn của mình anh cũng không có cảm giác chán ghét như trước kia.

Anh vốn là người ưa sạch sẽ, đồ của anh người khác không ai dám đụng vào.

Sau lần phát sinh năm đó anh chưa từng chạm vào cô, cũng chưa từng chạm vào bất kì người phụ nữ nào khác, anh cảm thấy cô cùng bọn họ điều bẩn.

Nhưng vì sao kể từ khi cô thay đổi, bản thân anh không biết trong vô thức đã không còn chán ghét cô như trước nữa.

Thậm chí ngay lúc này đây anh lại không kiềm được lòng mà muốn gần gũi cô.

Cho nên kết luận anh thật sự đã động tâm với cô.

Vốn dĩ công việc ở đây đã không còn cần anh từ lâu rồi, nhưng vì cô ở đây nên anh cố tình nán lại, một cái cố tìn kéo dài hơn nữa tháng.

Đêm qua anh cũng không có làm gì cô, vì trong lòng rối rắm nên anh làm việc tron phòng sách cả đêm, vừa nảy quay lại tắm mà thôi.

Có lẽ cô nhóc bị doạ không nhẹ.

Trần Tuyết chạy vội xuống lầu chỉ thấy ông nội và cục cưng đang nói gì đó.

Nghe tiếng động nhóc ngẩn đầu nhìn liền thấy mẹ đang đi xuống.

Mẹ, chào buổi sáng.

"Chào buổi sáng con yêu."

Cô đi lại hôn nhóc một cái thật kêu, sau đó quay qua chào ông nội.

Ông mỉm cười gật đầu với cô, cô kéo ghế ngồi vào bàn ăn lại phát hiện trên bàn một rỗ khoai lớn còn đang bốc khói.

"Dì ơi hôm nay chỉ có khoai thôi hả dì?"

"Dạ còn có bún bò mợ ba muốn ăn không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!