Chương 12: Cuộc Gọi Lúc Nữa Đêm

Đêm đã khuya, toàn bộ biệt thự chìm trong bóng tối, chỉ có duy nhất ánh đèn trong phòng sách vẫn còn sáng.

Lý Cảnh Phong đứng bên cửa sổ lượng lờ khói thuốc.

Anh không thường hút thuốc, chỉ khi nào có vấn đề khó giải quyết anh mới hút để mình trở nên tĩnh táo hơn.

Cô nói đúng, ngày đó người cưỡng đoạt cô là anh.

Rõ ràng lúc đó anh không phải hoàn toàn mất đi ý thức, rõ ràng biết người trước mặt không phải, nhưng anh vẫn muốn đem hết thảy cuồng bạo trong lòng phát tiết lên người cô.

Bởi vì anh thấu rõ tâm tư của những cô gái tiếp cận anh, muốn lên giường với anh chẳng phải chỉ vì tiền thôi sao, một chút đó anh không thiếu xem như mua vui là được.

Chỉ là những chuyện phía sau đi trệch quỹ đạo mà anh không thể kiểm soát.

Khi nghe cô nói về người đàn ông kia, lòng anh bỗng khó chịu vô cùng.

Nhưng trong đôi mắt đó không hề có một chút tạp niệm nào, không trốn tránh, không sợ hãi.

Cứ thế nói với anh người đàn ông đó có bao nhiêu quan trọng với cô.

Giống như đang nói cho anh biết, tình cảm giữa bọn họ có bao nhiêu thiêng liêng, chỉ có anh là đang dùng suy nghĩ của mình mà vấy bẩn nó mà thôi.

Anh luôn nghĩ chỉ một cái đụng đầu sao lại có thể khiến một người thay đổi đến như vậy.

Đó không còn là vấn đề tính cách, mà là thái độ của cô đối với anh.

Lúc trước chính là sợ hãi cùng kính trọng, giống như anh là thứ gì đó trên cao mà cô không thể chạm vào, không dám đến gần.

Nhưng bây giờ thì sao, trong mắt cô anh cũng chỉ như những người đàn ông khác, không có sự sợ hãi, không có không thể chạm tới mà là muốn vứt bỏ.

Thì ra không phải, hẳn là bước qua sinh tử mới làm con người tỉnh ngộ.

Mà cô bởi vì đã tỉnh ngộ cho nên không muốn tiếp tục cùng anh ở chung một chỗ, bởi vì tĩnh ngộ nên muốn dẫn con trai bỏ trốn.

Cô xem anh là gì chứ, muốn đi cũng phải xem anh có đồng ý hay không đã.

Đã bước chân vào nhà họ Lý còn muốn bước ra, cô vợ của anh lá gan cũng không hề nhỏ.

Lý Cảnh Phong thuận tay bấm đi một cuộc gọi.

Bên đầu bên kia ai đó đang chăn ấm niệm êm thì bị chuông điện thoại làm tỉnh giấc thật muốn chửi thề.

"Con bà nó chứ 2 giờ sáng đứa điên nào dám gọi cho ông."

Đang mở miệng chửi nhìn thấy tên trên màn hình điện thoại, Tiêu Lâm giật bắn cả người nuốt lại mấy câu sau vào bụng, thầm tạ ơn trời phật vì cậu chưa có ấn nghe, bằng không giờ này năm sau sẽ là ngày giỗ của cậu.

"Dạ em nghe, anh Phong giờ này gọi cho em có việc gì sao anh."

Lý Cảnh Phong đưa tay nhìn đồng hồ, đúng là có chút muộn.

"Nghe chú hai nói cậu muốn mở công ty giải trí."

"Chuyện này mà ba em cũng nói với anh sao, tốt nghiệp rồi em chỉ muốn ra ngoài thử sức một chút mà thôi."

"Gửi tài khoản của cậu qua cho tôi."

Tiêu Lâm nghe được lời này miệng há muốn rớt cả quai hàm.

"Anh...! anh...! định cho em tiền mở công ty thật sao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!