Ánh mắt tôi vô thức dừng lại trên gương mặt cô gái nhỏ đang vừa hồi hộp vừa lo lắng kia.
Cô bé ôm chặt cuốn sách trong lòng.
Tôi biết, bên trong đó kẹp một tấm giấy khen.
Là phần thưởng Học sinh Ba tốt mà cô bé nhận được vì đạt hạng nhất lớp.
Tấm giấy khen ấy đã đồng hành cùng cô bé suốt năm tiếng đồng hồ trên chuyến tàu, để tránh bị nhăn, cô bé còn cẩn thận kẹp trong sách.
Đó là món quà Tết cô bé muốn dành tặng cho mẹ.
"Lâm Hoa, chị nói xem, mẹ em sẽ vui lắm đúng không? Đúng không?!"
Lý Xuân Hồng căng thẳng nhìn tôi.
Tôi mỉm cười:
"Đương nhiên rồi, mẹ em nhất định sẽ rất tự hào."
Lý Xuân Hồng cười tít mắt, bước chân trên cầu thang cũng nhanh nhẹn hẳn lên, hai bậc một lúc mà nhảy, đến nỗi thở dốc vì mệt.
Cuối cùng, chúng tôi cũng lên tới tầng sáu.
Tôi ra hiệu cho cô bé bấm chuông cửa.
Lý Xuân Hồng rõ ràng có chút lo lắng, trước tiên cẩn thận đặt cuốn sách trong lòng xuống đất, rồi lại tỉ mỉ chỉnh trang quần áo.
Đinh đoong!
Từ trong nhà vang lên giọng một người phụ nữ: Ai đấy?
Cánh cửa sắt mở ra.
Người phụ nữ kia nhìn thấy Lý Xuân Hồng thì sững sờ.
Bà ta lúng túng:
"Sao con lại tới đây?"
Lý Xuân Hồng gượng gạo cười:
"Mẹ, chẳng phải mẹ nói năm nay sẽ đón Tết cùng con sao?"
Người phụ nữ cười gượng hai tiếng, bàn tay vô thức vuốt lại tóc.
"Con đi bằng cách nào? Một đứa con nít như con lấy đâu ra tiền mua vé tàu…"
Lý Xuân Hồng tự hào kéo tôi đến trước mặt:
"Lâm Hoa tài trợ con đấy!"
Người phụ nữ khẽ liếc tôi, trong ánh mắt mang theo chút trách móc.
Giữa hàng chân mày của người phụ nữ lộ ra chút mất kiên nhẫn:
"Bà nội con đâu? Sao bà cũng không quản con?"
Nụ cười của Lý Xuân Hồng hơi cứng lại:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!