Gần đây, Lý Xuân Hồng rất phiền muộn.
Cô bé bị sâu răng, suốt ngày đau răng.
Tôi khoanh tay, nhìn cô bé tìm cách chối tội.
Cô bé ôm má, quát lên:
"Do di truyền đấy! Mẹ em cũng hay đau răng lắm!"
Tôi nhướng mày:
"Mẹ em cũng trốn ăn bánh đào lúc nửa đêm rồi không chịu đánh răng à?"
Lý Xuân Hồng lập tức xìu xuống, ngoan ngoãn để tôi kéo đến phòng khám nha khoa.
Tôi dùng hết nửa tháng tiền dạy thêm, cuối cùng cũng chữa xong hàm răng hỏng của cô bé.
Tiện thể nhổ luôn hai chiếc răng khôn mọc lệch một bên.
Theo lời bác bảo vệ dưới lầu, lúc đó ông ấy cứ tưởng bên trong có người đang g.i.ế. c lợn.
Lý Xuân Hồng xách một hộp bánh đào, theo sát phía sau tôi.
Cắn chặt bông cầm máu, phát ra tiếng cót két cót két.
Nhìn bộ dạng oán thầm của cô bé, tôi không nhịn được mà xoa đầu cô bé.
Chậm rãi nói:
"Chị làm vậy là vì tốt cho em thôi."
Thật là… Trước đây rõ ràng tôi ghét nhất câu này…
Lý Xuân Hồng hừ mũi, kiêu ngạo quay mặt sang chỗ khác.
Tôi thở dài, trong lòng thầm nghĩ:
Tôi thật sự là vì muốn tốt cho cô bé mà thôi.
Như vậy, đến năm ba mươi tuổi, cô bé sẽ không phải vì đau răng mà chẳng ăn được bánh sinh nhật nữa.
Về đến nhà, tôi lập tức chui vào bếp nhóm lửa nấu cháo.
Vừa nhổ răng xong, tốt nhất nên ăn đồ lỏng một thời gian.
Nồi cháo sôi lục bục trên lửa nhỏ, hương thơm ngọt ngào của gạo lan tỏa khắp phòng.
Lý Xuân Hồng vì chuyện tôi tịch thu bánh đào mà bày tỏ sự bất mãn kịch liệt, nói tôi ngược đãi trẻ con, muốn tuyệt thực để thể hiện ý chí.
Nhưng cuối cùng vẫn khuất phục trước bản năng ăn uống của con người, ngoan ngoãn bưng bát cháo lên húp lấy húp để.
Cô bé giận dỗi hơi lâu, đến khi chịu ăn thì trên mặt cháo đã kết một lớp màng trong suốt.
Hồi nhỏ, tôi thích nhất là lớp màng cháo này.
Lý Xuân Hồng bảo đó là tinh túy của cháo, rất bổ dưỡng, lần nào cũng gắp phần đó cho tôi ăn.
Đến khi hoàn hồn, trong bát tôi đã có thêm một mảng cháo màng nhăn nheo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!