Thật kỳ lạ.
Hóa ra, ngoài huyết thống, thứ này cũng có thể được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Trong bóng tối, Lý Xuân Hồng đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Ngay lập tức, cô bé thay đổi giọng điệu, giọng nói trở nên dịu dàng.
"Nhưng nghĩ lại, nếu em có con gái, em nhất định không muốn con bé từ bỏ sự tồn tại của mình để đổi lấy hạnh phúc của em."
"Có thể sự tồn tại của con bé chính là hạnh phúc của em."
Tôi mơ hồ nghe cô bé nói, cảm giác như có điều gì đó không đúng, nhưng tôi không thể suy nghĩ được, đầu óc dần dần chìm vào bóng tối.
Gương mặt Lý Xuân Hồng lại gần hơn, cô bé đỡ tôi lên và đặt tôi vào chăn, đắp chăn kín cho tôi.
Cảm giác ấm áp quen thuộc khiến tôi cảm thấy rất an tâm, tôi cuộn mình lại trong tư thế của một đứa trẻ trong bụng mẹ, thoải mái rên rỉ vài tiếng.
Mẹ.
Lý Xuân Hồng bỗng nhiên khựng lại.
Ơi.
Tầm nhìn của tôi dần mờ đi, cuối cùng tôi chìm vào giấc ngủ.
Giây phút trước khi bóng tối nuốt chửng, tôi thấy cốc thủy tinh trên đầu giường, phản chiếu ánh sáng như ngọc dưới ánh trăng.
17
Tôi tỉnh dậy bởi ánh nắng chiếu vào.
Tôi ngây người nhìn trần nhà, mãi một lúc sau tôi mới nhận ra, hình như đây không phải là phòng của mình.
Đây là phòng của Lý Xuân Hồng!
Lập tức, những cảnh tượng tối qua ùa về trong đầu tôi như một trận lũ.
Lý Xuân Hồng im lặng bất thường, những lời khuyên đột ngột và cuối cùng là câu trả lời đó.
Càng nghĩ tôi càng cảm thấy lạnh trong lòng, tôi quay đầu và cầm lấy cốc thủy tinh trên đầu giường.
Nước bên trong đục ngầu.
Quả nhiên, đã bị người ta bỏ thuốc an thần vào!
Cả cơ thể tôi đau nhức, tôi cuối cùng cũng tìm thấy một bức thư trên bàn học của cô bé.
Chữ viết xiêu vẹo, không có chữ ký.
Nhưng tôi lập tức đoán ra đây là ai viết, Trần Chí.
Trên thư chỉ có một câu đơn giản:
"Chiều mai một giờ, gặp tại ga tàu."
Họ... định bỏ trốn?!
Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, 12 giờ 50.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!