Cô bé dường như cạn lời, bỗng dưng nhếch môi cười khổ:
"Lâm Hoa, em biết chị lo em nhìn lầm người mà bị tổn thương. Nhưng chị không thể kiểm soát em được. Em muốn quen ai, làm bạn hay thậm chí kết hôn với ai, đó không phải chuyện chị có thể quyết định."
"Hơn nữa, chị có phải đang quá nhạy cảm rồi không? Ai bảo giữa nam và nữ không thể có tình bạn trong sáng? Em và anh ấy nhất định phải là 'người yêu' sao? Không thể chỉ đơn giản là bạn tốt, là đồng đội sao?"
"Em thật sự không hiểu, tại sao chị cứ nhất quyết nhằm vào anh ấy, cực đoan như vậy..."
Giọng cô bé càng lúc càng nhỏ dần.
Thấy sắc mặt ảm đạm của tôi, Lý Xuân Hồng bỗng trở nên lúng túng, có chút bối rối không biết phải làm gì.
Những năm tháng khó khăn của người mẹ đơn thân Lý Xuân Hồng lần lượt hiện lên trong tâm trí tôi.
Tôi nhìn vào Lý Xuân Hồng hiện tại, ngây ngô đến mức ngớ ngẩn, trong lòng dâng lên một nỗi buồn vô tận.
Sau một lúc lâu, tôi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô bé.
"Em và Trần Chí chỉ có thể có một kết cục, đó là sinh con ngoài giá thú."
Lý Xuân Hồng ngẩn người một lát, môi mấp máy định nói gì đó thì đột nhiên, điện thoại bàn trong phòng khách reo lên.
Cô bé nhìn tôi, bất đắc dĩ bước qua nhận điện thoại.
Cái gì!! Lý Xuân Hồng hét lên.
Ngay sau đó, một tiếng động mạnh vang lên trong phòng khách.
16
Lý Xuân Hồng, mẹ cô bé đã qua đời.
Ung thư phổi dẫn đến vỡ mạch máu, xuất huyết nội bộ khiến bà ta qua đời nhanh chóng.
Mẹ cô ấy đã lập gia đình mới.
Tại tang lễ, chồng và con trai riêng của bà ta cùng một nhóm họ hàng lạ mặt tụ tập với nhau, còn Lý Xuân Hồng thì cô đơn lạc lõng, như một người ngoài cuộc.
Cô bé cảm nhận được, mọi người vì sự hiện diện của mình mà cảm thấy bất an, khó xử.
Cô bé ghét bầu không khí này, vì vậy một mình chạy ra mộ phần để thắp hương.
Tôi không có ấn tượng sâu sắc về bà ngoại.
Chỉ nhớ lần gặp cuối cùng là vào đêm giao thừa bốn năm trước, gặp nhau vội vã. Giờ đây, bà chỉ còn lại trong nghĩa trang lạnh lẽo, âm dương cách biệt.
Lý Xuân Hồng đứng đối diện với bức ảnh đen trắng của mẹ mình.
Cô bé vuốt ve cái tên của mẹ trên bia mộ, từng nét chữ trượt nhẹ dưới ngón tay, rồi khuôn mặt có chút thay đổi.
"Ngày sinh viết sai rồi, thiếu một ngày."
Cô bé cười khẩy, cố tình nói những lời khó nghe:
"Xem ra gia đình mới của bà ấy cũng chẳng coi trọng bà đâu."
Tiếng quạ kêu, không gian tĩnh lặng, lạnh lẽo.
Không ai đáp lại lời cô bé.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!