Bà ấy làm bốn công việc một ngày, có lần làm đến ngất xỉu phải vào viện.
Ở cái tuổi đáng lẽ còn được làm nũng, bà ấy đã bị cuộc đời vùi dập, buộc phải trưởng thành một cách vụng về.
Gần hai mươi năm sau đó, bà ấy hiếm khi có những khoảnh khắc vô lo vô nghĩ như bây giờ.
Tôi hỏi: Ngon không?
Lý Xuân Hồng ngẩng mặt nhìn tôi, chóp mũi đỏ bừng vì lạnh.
Tôi kéo chặt khăn quàng cổ cho cô bé, bất lực nói:
"Giữa trời đông còn đòi ăn kem, cẩn thận đau bụng đấy."
Lý Xuân Hồng húp một miếng kem thật to như để phản đối, rồi lườm tôi một cái.
"Sao chị lắm lời y như mẹ tôi thế?"
Giống mẹ…
Tôi sững người.
Trong lòng bỗng trào lên một cảm giác kỳ lạ.
Linh cảm mách bảo, tôi chợt hiểu ra ý nghĩa của chuyến đi này…
Tôi phải nuôi lại Lý Xuân Hồng một lần nữa.
Giống như cách bà ấy đã từng nuôi tôi.
Thế là tôi đưa tay ra.
Lý Xuân Hồng lập tức ôm chặt túi áo, nhảy dựng lên:
"Lúc mua chị đâu có nói là phải trả tiền?!"
Tôi rút từ túi áo đồng phục của cô bé ra một tờ tiền giấy nhàu nát mệnh giá một hào.
Vẫy tờ tiền trước mặt cô bé, tôi cười:
"Phí bảo kê. Từ hôm nay, tôi lo cho em."
3
Tôi là một thanh niên có tinh thần giữ chữ tín.
Vậy nên, đám nhóc du côn bắt nạt Lý Xuân Hồng hồi sáng giờ đây nằm la liệt trước mặt cô nhóc, vừa ôm mình vừa kêu oai oái xin tha.
Hồi tôi còn nhỏ, Lý Xuân Hồng đã dẫn tôi đi học tán thủ. Tôi cũng có chút chí khí, từ chức vô địch cấp quận leo thẳng đến quán quân cấp tỉnh.
Bà ấy bảo tôi phải dùng nắm đ.ấ. m để bảo vệ chính mình. Nhưng không ngờ, người đầu tiên tôi bảo vệ lại là bà ấy .
Tôi quay lại, nhìn Lý Xuân Hồng đang núp sau lưng tôi, làm bộ hung hăng mà le lưỡi ra vẻ tinh quái, liền đắc ý nở nụ cười.
"Sao hả, tôi nói được làm được nhé?"
Cô nhóc bặm môi, trong mắt lấp lánh hai phần sùng bái.
"Lâm Hoa, chị thật đỉnh!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!