Chương 18: (Vô Đề)

Pháo hoa thắp sáng bầu trời đêm.

Pháo hoa chóng tàn.

Cả thành phố như chìm trong làn sương mờ ảo, giống như một khu rừng bị sương mù bao phủ.

Có lẽ chỉ là ảo giác, nhưng trong màn sương ấy, tôi lại thoáng thấy một chú nai nhỏ linh hoạt.

Thần hộ mệnh. Tôi thì thầm.

Cái gì?

"Thần hộ mệnh, thứ có thể xua đuổi giám ngục ấy." Tôi lặp lại.

Thần hộ mệnh hóa thành hình dáng một con hươu đực để bảo vệ Harry Potter.

Còn linh hồn tôi… sẽ mãi mãi bảo vệ người.

Lý Xuân Hồng cụp mắt, sau đó mỉm cười.

Cô bé chưa từng đọc Harry Potter, không biết giám ngục là gì.

Nhưng cô bé biết, tôi vẫn luôn bảo vệ cô bé.

Có lẽ, trong lòng cô bé, tôi chính là một thần hộ mệnh đầy đủ tư cách.

Đây là lần đầu tiên Lý Xuân Hồng nghi ngờ thân phận của tôi.

Dĩ nhiên, tôi cũng không thể cho cô bé một câu trả lời trọn vẹn.

Cô bé thông minh như vậy, có lẽ đã nhận ra từ lâu.

Nhưng chúng tôi đều ngầm hiểu mà chẳng ai muốn phá vỡ lớp kính trong suốt ấy.

Chỉ mong cô bé hiểu rằng, tôi không có ác ý.

Từ quá khứ đến tương lai, tôi đến thế gian này… chỉ vì cô ấy.

15

Cuộc đối thoại kỳ lạ hôm qua không ảnh hưởng đến quan hệ của chúng tôi.

Sáng sớm hôm sau, trên bàn ăn hiếm khi xuất hiện bữa sáng nóng hổi.

Một chiếc quẩy.

Hai quả trứng gà.

Tôi sững người.

Hồi nhỏ, tôi không thích ăn sáng, thế nên Lý Xuân Hồng thường chuẩn bị những món này cho tôi.

Bà ấy xếp đồ ăn thành hình số 100, lừa tôi rằng ăn vào sẽ thi được điểm tối đa.

Lòng tôi ấm áp, ngồi xuống bên bàn ăn, đợi rất lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô bé.

Mãi đến tận trưa, cô bé mới về nhà.

Tôi đứng tựa vào khung cửa, đã chờ đợi từ lâu: Đi đâu vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!