"Tình hình là như vậy, Lương Đại Quân quấy rối Lý Xuân Hồng trước. Nếu cô định dùng lý do 'trò đùa' để qua loa với tôi, thì không dễ đâu."
Tôi hất cả túi ni
-lông đầy xác thạch sùng, nhện, sâu lông lên bàn làm việc, mấy giáo viên thực tập nhát gan lập tức hét lên chạy tán loạn.
Trò đùa mà ác ý thế này sao?!
Cô Lương đẩy gọng kính, nhìn tôi:
"Xin hỏi, cô có quan hệ gì với Lý Xuân Hồng?"
Tôi nghẹn lại.
Quan hệ gì à... hình như tôi chưa từng nghĩ tới.
Bà con xa, đây là lý do tôi từng qua loa với người khác. Nhưng rõ ràng không ổn, họ hàng xa nào lại xen vào chuyện nhiều thế?
Đó là mẹ em…
Phía sau vang lên một giọng nói giòn tan.
Lý Xuân Hồng đẩy cửa văn phòng, tuyên bố như thể sợ người khác không nghe thấy: Đó là mẹ em!
Tôi kiêu hãnh ưỡn ngực, chống nạnh: Đúng, tôi là mẹ nó!
Tôi liếc nhìn Lý Xuân Hồng, thấy cô bé cũng đang nhìn tôi cười đầy ẩn ý.
Thời này, camera chưa lắp đặt khắp đường phố, lớp học càng không có.
Lý Xuân Hồng và Lương Đại Quân mỗi người một lời, ai cũng nhận mình là nạn nhân.
Nhưng sự thật hơn cả lời nói, bằng chứng trong túi ni
-lông cùng lời khai của bạn học trong lớp nhanh chóng đưa chân tướng ra ánh sáng.
Cô Lương hít sâu một hơi, quay sang tôi nói:
"Thật sự xin lỗi mẹ của Xuân Hồng, tôi đã không quản lý tốt học sinh, không dạy dỗ con trai đàng hoàng, đây là lỗi của tôi."Tuy nhiên, liệu cô và Xuân Hồng có thể sang phòng bên cạnh đợi ít phút không? Tôi có vài chuyện riêng cần giải quyết.
"Lương Đại Quân đứng bên run lẩy bẩy. Tôi gật đầu, ôm vai Lý Xuân Hồng rời đi. Phòng học trống trơn, chỉ còn tiếng kim giây tích tắc vang vọng."Lâm Hoa, chị nói xem, cô Lương có bao che cho Lương Đại Quân không?"
Lý Xuân Hồng nhìn xa xăm, không biết đang suy nghĩ gì.
Tôi gãi đầu, im lặng thật lâu.
Sau đó, từ phòng bên vang lên tiếng gào thét thảm thiết của Lương Đại Quân, âm thanh vọng khắp hành lang.
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
Cô Lương là một giáo viên tốt, biết lẽ phải, phân biệt đúng sai.
Chuyện này kết thúc bằng việc Lương Đại Quân phải đứng trước lớp đọc thư xin lỗi, còn cô Lương thì miễn phí dạy bù một học kỳ.
Lý Xuân Hồng đồng ý.
Cô bé vẫn không hiểu vì sao Lương Đại Quân lại đối xử với mình như vậy, nhưng ít nhất cô ấy biết lỗi không thuộc về mình.
Theo tin tình báo của cô bé, từ đó về sau, Lương Đại Quân lúc nào cũng vác đôi mắt gấu trúc, thấy cô bé là vội vàng tránh đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!