Giống hệt như dự đoán trước phẫu thuật.
U nguyên bào tuỷ có tỷ lệ di căn cao, tiên lượng không mấy khả quan. Trong đó, chỉ có một nhóm có tỷ lệ sống 5-10 năm lên tới 95%, nhưng nhóm này chỉ chiếm 10% tổng số ca mắc. Các nhóm còn lại, tỷ lệ sống chỉ khoảng 50%.
Tại văn phòng bác sĩ, khi nghe tin dữ, gia đình Trương Nguyên Khâm khóc không thành tiếng.
Những cảnh tượng như thế này, tại khoa Ngoại thần kinh rất thường gặp. Mỗi lần an ủi gia đình bệnh nhân, Tạ Phỉ đều cảm thấy trong lòng một nỗi bất lực âm ỉ.
Bà nội Trương Nguyên Khâm liên tục lau nước mắt, đi ra khỏi cửa rồi chẳng bao lâu lại quay lại.
Phác đồ hóa trị và xạ trị tiếp theo của Trương Nguyên Khâm sẽ do nhóm chuyên khoa ung bướu phụ trách. Nhìn dáng vẻ do dự muốn nói rồi lại thôi của bà, Tạ Phỉ nghĩ rằng bà đang lo lắng về việc đổi bác sĩ điều trị chính, bèn chủ động lên tiếng:
"Bác sĩ Chu của nhóm ung bướu rất tận tâm, giàu kinh nghiệm. Mọi phương án điều trị đều sẽ được chúng tôi cùng nhau thảo luận kỹ lưỡng, bà không cần lo lắng việc đổi bác sĩ điều trị sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của bé."
Bà nội Trương Nguyên Khâm gật đầu, đôi mắt đẫm lệ, như thể đã hạ quyết tâm rất lớn, kéo Tạ Phỉ ra góc hành lang.
"Bác sĩ Tạ, cậu có thể nói thật cho tôi biết không, phía trước còn cần bao nhiêu tiền nữa?"
"Không giấu gì cậu, từ khi thằng bé mắc bệnh, nhà tôi đã dốc hết toàn bộ tiền tiết kiệm. Suốt một năm qua chạy vạy khắp nơi tìm thầy tìm thuốc, con trai tôi cũng mất việc rồi. Cứ tiếp tục điều trị thế này, chỉ có thể bán nhà thôi."
"Ông nhà tôi ở nhà chăm Đại Bảo, thằng bé năm nay mới vào lớp một, sau này còn biết bao khoản phải chi. Ý tôi là… tôi không phải không thương Tiểu Bảo, cháu nào cũng là máu mủ. Nếu có thể chữa khỏi, dù có bán hết gia tài tôi cũng cứu.
Nhưng giờ đây cứ như một cái hố không đáy, công việc thì chẳng còn, tiền bạc cứ đổ vào mãi mà đứa nhỏ vẫn có thể không giữ được.Bác sĩ Tạ, tôi xin cậu, hãy nói thật với tôi, Tiểu Bảo… rốt cuộc có thể sống được không?"
Tạ Phỉ không dám đảm bảo.
Anh không thể cam kết khả năng sống của Trương Nguyên Khâm, cũng chẳng thể chắc chắn gia đình họ sẽ còn phải chi bao nhiêu tiền.
Chỉ đành phó mặc cho số phận.
Trên đường tan làm về nhà, Tạ Phỉ ghé vào cửa hàng tiện lợi mua một lon bia, vừa đi vừa uống trong tiết trời giá rét tháng Chạp.
Cồn là chất gây ung thư nhóm 1, lượng cồn tiêu thụ an toàn nhất là 0. So với những người không uống rượu, nếu uống một ly mỗi ngày, nguy cơ mắc 23 loại bệnh liên quan đến rượu sẽ tăng thêm 0,5%; uống hai ly, nguy cơ cao hơn 7%; nếu uống năm ly, nguy cơ sẽ tăng vọt lên 37%.
Tạ Phỉ không thường uống rượu.
Nhưng hôm nay, anh muốn uống một chút.
Về đến nhà, Tạ Phỉ còn chưa kịp cởi áo khoác đã ngồi ngay xuống sofa. Điện thoại liên tục reo lên tiếng thông báo tin nhắn WeChat.
Là tin nhắn từ nhóm truyền thông tự quản của khoa do phòng hành chính bệnh viện lập ra. Trong nhóm có lãnh đạo bệnh viện, nhân viên hành chính, cùng các bác sĩ y tá thường xuyên tham gia quay video tuyên truyền.
Nhân viên phòng hành chính
- Tiểu Lâm: [@Mọi người, video ngăn ngừa bệnh truyền nhiễm ở trẻ em dịp Tết đã sẵn sàng đây!]
Tạ Phỉ nhấn vào đường link.
Từ tháng 10 năm ngoái, viêm phổi do Mycoplasma, Chlamydia và cúm đã bùng phát mạnh ở nhiều khu vực. Khoa Hô hấp của bệnh viện chật kín bệnh nhân, ngay cả hành lang cũng không còn chỗ trống. Bộ phận truyền thông đã lấy chủ đề này để quay một video ngắn tuyên truyền về các biện pháp phòng ngừa khoa học.
Tổng cộng có ba bác sĩ tham gia quay, trực tiếp hướng dẫn và giải thích.
Bác sĩ Liêu Văn Thanh – khoa Hô hấp: [Video vừa đăng vài phút mà đã có năm, sáu trăm lượt thích, cả ngàn người xem cùng lúc!
Chẳng lẽ là do nhan sắc trời ban của tôi sao?]
Tạ Phỉ là người đầu tiên xuất hiện trong video, trực tiếp thực hiện quy trình rửa tay bảy bước. Sau đó là Dương Ngạn Trạch, đang công tác ở vùng biên giới xa xôi.
Nhân viên phòng hành chính Tiểu Lâm: [Bác sĩ Liêu đúng là rất ăn ảnh, nhưng anh xem kỹ phần bình luận đi!]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!