Nước dùng đuôi bò trắng sữa, béo ngậy, thịt mềm nhừ, tan ngay trong miệng. Không có quá nhiều gia vị hay hương liệu, hoàn toàn có thể cảm nhận được vị ngọt nguyên bản của thịt bò.
Bảo sao Sở Thanh Phong tháng nào cũng nhớ đến mà đặt một bữa.
Tạ Phỉ ăn một nửa vị nguyên bản, nửa còn lại thì thêm một lượng ngò rí và tiêu đủ để chết người. Phần thịt đuôi bò còn lại thì chấm với ớt xiêm xanh, ăn sạch không chừa miếng nào.
Ăn quá thỏa mãn, Tạ Phỉ cảm ơn Sở Thanh Phong rồi hỏi hắn tên quán cùng địa chỉ.
Sở Thanh Phong: [Là quán ăn tư nhân, bình thường không nhận giao hàng. Muốn ăn cứ nói tôi, tôi bảo chủ quán cho người mang đến.]
Mười năm trước, người này đâu có nhiều chiêu trò thế này. Khi đó, Tạ Phỉ thích trêu chọc hắn, chọc đến mức hắn đỏ mặt, người cứng đờ, nhưng lại chẳng thể làm gì được anh. Ngây thơ vô cùng.
Tạ Phỉ buộc gọn túi rác, đặt ở cửa, chợt nhớ ra mình vẫn chưa biết Sở Thanh Phong làm nghề gì. Chu Lạc nói sự nghiệp của hắn còn lớn hơn cả tập đoàn công nghệ của Hoắc Hành, là thật sao?
Nói nghe thì hay, nhưng làm kinh doanh thì đầy rủi ro, nhất là khi nền kinh tế hiện tại không mấy khả quan. Hắn du học ở nước ngoài nhiều năm, chắc hẳn gia đình cũng có chút nền tảng. Nếu lỡ sự nghiệp thất bại, cùng lắm thì vẫn còn cái để dựa vào chứ nhỉ?
Tạ Phỉ không lập tức hỏi Chu Lạc mà mở trình duyệt, thử tìm kiếm tên của Sở Thanh Phong.
Nhìn hàng loạt kết quả hiện ra, Tạ Phỉ ban đầu nhướn mày đầy nghi hoặc, sau đó ghé sát màn hình, nheo mắt phóng to hình ảnh. Rồi mắt anh trừng lớn, không dám tin, cuối cùng thì liên tục chọc tay vào màn hình, mở hết tin tức này đến tin tức khác...
Tạ Phỉ có một người anh trai hơn anh ba tuổi.
Nếu không phải do anh trai anh gặp vấn đề về gen khiến trí lực phát triển chậm, thì có lẽ trên đời này đã chẳng có Tạ Phỉ.
Sau này, bố mẹ ly hôn, mẹ anh vừa phải bận rộn với tiệm in, vừa phải đưa anh trai đi bệnh viện phục hồi chức năng. Bà không thể chăm sóc thêm Tạ Phỉ, đành gửi anh cho ông bà ngoại nuôi nấng.
Những năm tiểu học, mỗi tuần về nhà, Tạ Phỉ đều giúp mẹ chăm sóc anh trai. Anh trai anh cũng rất thương em, luôn lấy từ dưới gối ra những món quà vặt mà mình nhịn ăn để dành cho Tạ Phỉ.
Có khi trời nóng, đồ ăn để lâu bị mốc, mẹ anh đã dặn đi dặn lại nhiều lần, nhưng anh trai vẫn nhất quyết giữ lại đồ ngon cho em.
Tạ Phỉ rất thương anh trai mình.
Mỗi khi mẹ đưa anh trai đi bệnh viện, anh không xem TV, cũng chẳng chơi đồ chơi. Anh bắt chước mẹ, kéo một chiếc ghế nhỏ đến bồn rửa tay, đứng lên giặt quần áo. Những vết bẩn trên đồ, nếu chỉ ném vào máy giặt thì không sạch được, phải vò trước bằng tay.
Khi ấy, vừa giặt đồ, anh vừa mơ mộng xa vời—giá mà bỗng dưng trúng số một đêm phát tài thì tốt biết bao.
Mẹ có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc anh trai. Anh trai có thể được điều trị ở bệnh viện phục hồi chức năng tốt hơn. Ông bà ngoại cũng có thể thay chiếc tủ lạnh cũ kêu rầm rầm như máy kéo.
Còn anh—sẽ không cần đứng trước tiệm bánh, chỉ có thể cố gắng hít hà mùi thơm trong không khí nữa.
Về sau, năm hai mươi tuổi, vào kỳ nghỉ hè, Tạ Phỉ vô tình mua một tấm vé số, và thật sự trúng độc đắc.
Chỉ tiếc rằng, người mẹ và anh trai mà anh yêu thương nhất đã rời xa anh từ sáu năm trước, trong một vụ tai nạn xe hơi.
Tạ Phỉ từng nghĩ, lần trúng số đó đã dùng hết vận may cả đời của mình.
Không ngờ, một chiếc bánh vàng khổng lồ lại từ trên trời rơi thẳng xuống đầu anh.
Sở Thanh Phong – Tổng giám đốc điều hành của Gia Gia Media, với thu nhập hàng năm vượt quá trăm tỷ.
Một người đàn ông độc thân hoàng kim ở tuổi hai mươi tám, nhan sắc đủ để đánh bại cả dàn sao nam trong giới giải trí. Dù rất coi trọng sự riêng tư và hiếm khi lộ diện trước ống kính, nhưng truyền thuyết về hắn vẫn lan truyền khắp nơi.
Giấy trắng mực đen, ảnh thật chữ rõ, Tạ Phỉ chết lặng rất lâu mà vẫn cảm thấy khó tin.
Không hổ là người anh đã chọn trúng ngay từ cái nhìn đầu tiên—
"kẻ chấm dứt thời trai tân".
Tạ Phỉ nhắn tin cho Chu Lạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!