Chương 5: (Vô Đề)

Ăn xong bữa khuya ngon lành, sáng ra anh không cần chuông báo thức đã tự tỉnh dậy.

Tâm trạng khá tốt, anh cuộn trong chăn lướt điện thoại.

Nói ra có khi chẳng ai tin, nhưng Tạ Phỉ và Dương Ngạn Trạch, từ bạn học đến đồng nghiệp nhiều năm, vậy mà lại không kết bạn WeChat với nhau.

Chu Giai Hàng gửi cho Tạ Phỉ một ảnh chụp màn hình bài đăng trên vòng bạn bè của Dương Ngạn Trạch.

Cuối năm ngoái, Dương Ngạn Trạch đăng ký tham gia dự án hỗ trợ vùng sâu vùng xa do Ủy ban Y tế thành phố B tổ chức, trở thành bác sĩ viện trợ Tân Cương trong một năm.

Hôm qua anh ta đăng lên vòng bạn bè một tấm ảnh chụp từ phía sau trong phòng phẫu thuật, kèm theo dòng trạng thái 900 đầy khoe khoang.

Ý là, tính đến hôm qua, anh ta đã thực hiện 900 ca phẫu thuật với tư cách bác sĩ viện trợ Tân Cương.

Chu Giai Hàng: [Dương cẩu viện trợ về chắc thành cán bộ dự trữ rồi nhỉ, có khi phó chủ nhiệm cũng sắp đến nơi rồi (xé khăn)(sụp đổ)]

Vận động viên thức khuya cấp quốc gia: [Năm sau cậu cũng có thể đăng ký mà]

Chu Giai Hàng: [Tôi có viện trợ ba năm thì trước 37 tuổi cũng không làm nổi phó chủ nhiệm, cứ từ từ mà cày vậy.]

Chu Giai Hàng đồng lòng với Tạ Phỉ cũng là có nguyên do. Hồi đại học, anh ta thích một cô gái, nhưng cô ấy lại thầm yêu Dương Ngạn Trạch, khiến Chu Giai Hàng bị từ chối không thương tiếc.

Nghĩ đến chuyện này, Tạ Phỉ lập tức vén chăn xuống giường, không thèm nằm ì nữa.

Anh vừa rửa mặt vừa nghe luận văn y khoa tiếng Anh theo thói quen.

Nghe được một lúc, Tạ Phỉ bỗng khựng lại, như vừa nhận ra điều gì đó. Anh ném khăn rửa mặt sang bên, mặc kệ tay còn ướt, vội chộp lấy điện thoại mở vòng bạn bè.

Chu Lạc từng nói, sự nghiệp của Sở Thanh Phong lớn hơn Hoắc Hành nhiều. Một ông chủ tinh anh trí thức có tiếng tăm như hắn, sao lại đi đăng ảnh lộ thân thể lên vòng bạn bè lúc nửa đêm?

Thôi được rồi, ông chủ lớn thường tách biệt công việc và đời tư, có điện thoại cá nhân cũng không lạ. Nhưng mà… thật sự có người dám đăng loại ảnh này cho người thân bạn bè xem sao? Nghĩ thôi cũng thấy xấu hổ giùm!

Vậy nên, có khi nào...

Ngón tay Tạ Phỉ lướt trên màn hình, gõ một dòng vào giao diện trò chuyện hoàn toàn trống trơn rồi gửi đi.

[Ông chủ Sở thân hình đẹp đấy~]

Rất nhanh, đối phương trả lời.

[Cảm ơn]

Không có lấy một dấu câu, lạnh lùng hết mức.

Tạ Phỉ: [Đăng ảnh như vậy lên vòng bạn bè, không sợ mất mặt à? Hay là… chỉ mình tôi xem được?]

Viết xong câu đó, anh căng mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.

Đối phương hiển thị đang nhập tin nhắn, Tạ Phỉ nghĩ thầm: Để xem cậu còn định lấp li3m thế nào.

Chỉ một giây sau.

Sở Thanh Phong: [Ừm]

Thừa nhận rồi?

Thừa nhận rồi!

Mười năm trước, người này đâu có thế. Trước mặt Tạ Phỉ, hắn chỉ là một con gà con non nớt, khoác lên lớp vỏ lạnh lùng mà thôi, đâu có giỏi câu cá như bây giờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!