Chương 42: (Vô Đề)

Trên tàu điện ngầm, sợ anh lo lắng, Sở Thanh Phong liên tục nhắn tin cho anh.

[Xe cấp cứu đã đến.]

[Tình trạng của ông ngoại ổn định, bà ngoại cũng khá bình tĩnh.]

[Đã đến bệnh viện XXX, khoa chấn thương chỉnh hình ở đây rất có tiếng.]

[Đang chờ kết quả kiểm tra.]

Chiếc mũ phẫu thuật in hình hoạt hình che đi mái tóc của Tạ Phỉ. Anh giơ hai tay đã được rửa sạch, để y tá buộc dây áo phẫu thuật vô trùng phía sau lưng.

Bệnh nhi nằm trên bàn mổ là Trương Thiên Bác, sáu tuổi mười tháng, một bên đồng tử giãn rộng. Chụp CT sọ não cho thấy có những đốm xuất huyết nhỏ và phù não. Đây là chấn thương sọ não nghiêm trọng hơn chấn động não—dập não rách não.

Điều càng khó xử lý hơn là vụ tai nạn khiến một thanh sắt xuyên qua hộp sọ của cậu bé, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

Dưới ánh đèn phẫu thuật, những dụng cụ kim loại màu bạc trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Đứng trước bàn mổ, Tạ Phỉ cầm dao mổ sắc bén, thao tác một cách thành thục và bình tĩnh. Đôi tay anh vô cùng vững vàng, từng động tác dứt khoát và nhanh chóng, dốc hết sức giành lấy hy vọng sống cho bệnh nhi.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua. Mỗi bước thao tác của Tạ Phỉ đều chính xác đến mức có thể viết vào giáo trình y khoa. Hôm nay, phòng phẫu thuật đặc biệt yên tĩnh, ai nấy đều nghiêm túc, phối hợp nhịp nhàng, không ai có tâm trạng để nói chuyện phiếm.

Chỉ đến khi thanh sắt được lấy ra thành công, mọi người mới cảm thấy áp lực đè nặng đến nghẹt thở được giải tỏa đôi chút.

Ca phẫu thuật kéo dài hơn sáu tiếng đồng hồ.

May mắn là mọi việc diễn ra vô cùng suôn sẻ. Khi hoàn thành, trên gương mặt ai cũng hiện lên nụ cười không thể kìm nén.

Trương Thiên Bác thoát khỏi lưỡi hái tử thần, được đẩy ra khỏi phòng mổ và chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Tạ Phỉ tháo khẩu trang xuống, làn da trắng nõn hằn lên những vết đỏ ẩm ướt vì bị khẩu trang siết chặt. Giọng anh hơi trầm do bị hơi nước làm nghẹt lại, anh nói một câu:

"Mọi người vất vả rồi."

Ngồi xuống ghế ngoài hành lang, Tạ Phỉ lấy điện thoại ra. Bốn tiếng trước, Sở Thanh Phong đã báo tin: Ông ngoại bị gãy xương cẳng tay phải nhưng không bị lệch, không cần phẫu thuật, chỉ cần bó bột là có thể về nhà dưỡng thương.

Đúng là trong cái rủi có cái may, nếu xương bị gãy nặng, lần này ông chắc chắn sẽ rất khổ sở.

Một chai Coca không đường xuất hiện trong tầm mắt anh.

Tạ Phỉ ngẩng đầu, nhận lấy lon Coca từ tay Dương Ngạn Trạch.

Dương Ngạn Trạch ngồi xuống ghế bên cạnh, cách anh một chỗ, ngửa đầu uống một hơi hơn nửa lon.

Tạ Phỉ để ý thấy bộ đồ phẫu thuật màu xanh lá của anh ta đã ướt đẫm cả trước lẫn sau.

Không đợi Tạ Phỉ hỏi, Dương Ngạn Trạch đã tự mình nói trước: "Hôm nay chắc chắn nằm trong top ba ngày căng thẳng nhất kể từ khi tôi vào nghề. Bệnh nhân là một đứa trẻ 12 tuổi, bóc tách động mạch chủ do chấn thương. Chưa kịp gây mê thì động mạch chủ đột ngột vỡ.

Vừa ép tim ngoài lồ ng ngực, vừa đặt ống nội khí quản gây mê. Mở ngực ra, trước mắt toàn là máu, tôi đành thò tay vào bịt chặt chỗ vỡ ngay lập tức.Cơm trưa gọi về ăn dở vì khó nuốt, bây giờ hối hận thật sự.

"Dương Ngạn Trạch xoa bụng, than thở:"Bác sĩ ngoại khoa đúng là phải có dạ dày bằng thép, lúc thì nhịn đói, lúc thì ăn quá no, ai chịu nổi chứ.

Tối nay tôi chẳng còn sức mà nấu cơm nữa.Hồi nãy nghe nói cậu vừa làm một ca xuyên sọ bằng thanh sắt, sao rồi?

"Tạ Phỉ cũng uống nốt nửa lon Coca:"Rất thuận lợi.

"Dương Ngạn Trạch quay sang đối diện Tạ Phỉ:"Chúng ta gần như chưa bao giờ nói chuyện tử tế với nhau. Hễ mở miệng là mỉa mai châm chọc, chẳng nể nang gì.

Nhưng thực ra… hôm đầu tiên nhập học, tôi nói những câu đó không có ác ý gì đâu, thật đấy.

"Tạ Phỉ hừ một tiếng:"Trước mặt bao nhiêu người, cậu bảo tôi lùn, rồi còn nói tôi đẹp như con gái, thế mà là lời hay à?Thế chẳng phải cậu mắng tôi là cột điện thành tinh ngay tại chỗ sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!