Chương 41: (Vô Đề)

"Tạ Phỉ, cậu có ở nhà không?"

Qua cánh cửa, nghe thấy giọng Dương Ngạn Trạch, cả người Tạ Phỉ co rúm lại, bàn tay đang bấu chặt vào vai Sở Thanh Phong nắm thành nắm đấm.

Sở Thanh Phong vui sướng trước phản ứng của anh, động tác chậm rãi, mạnh mẽ mà trầm ổn. Hắn đỡ lấy Tạ Phỉ, nhấc anh lên cao hơn mình, sau đó ngẩng đầu đón lấy ánh mắt hoảng loạn, xấu hổ của anh.

Dương Ngạn Trạch lại bấm chuông cửa, liên tục ba, bốn lần đầy gấp gáp. Trong đầu anh ta đã hiện ra những vụ án từng lên hot search—một tên sát nhân hàng loạt mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội liên tiếp gây án.

Vì nạn nhân đều sống trong các khu chung cư cao cấp kiểm soát nghiêm ngặt với khách đến thăm, còn hung thủ thì ra vào như chốn không người rồi lặng lẽ rời đi sau khi gây án, nên vụ việc đã từng được xã hội bàn tán xôn xao.

Ánh mắt Tạ Phỉ trở nên khẩn cầu.

Chỉ cách nhau một cánh cửa.

Cảm giác sắp bị bắt quả tang khiến từng sợi lông tơ trên người anh đều dựng lên, nhưng anh lại không dám phát ra dù chỉ một tiếng động nhỏ. Gương mặt đỏ bừng, cơ thể run rẩy như chiếc lá rụng.

Dương Ngạn Trạch đập cửa ầm ầm:

"Tạ Phỉ! Tạ Phỉ! Cậu có ở trong đó không?"

Xong rồi.

Những hình ảnh về tình trạng bi thảm của nạn nhân năm đó bắt đầu hiện lên trong đầu anh ta. Nếu Tạ Phỉ xảy ra chuyện gì, thì cậu út chẳng phải sẽ thành người góa vợ sao? Mới cưới chưa lâu mà đã mất vợ, dù có là người sắt cũng chịu không nổi cú sốc này.

Cửa đột ngột mở ra.

Dương Ngạn Trạch sững sờ.

Sở Thanh Phong đứng ngay sau cánh cửa chưa mở hết, khuy áo sơ mi buông lơi để lộ cơ ngực rắn chắc, trong phòng tối om, không bật đèn.

Dương Ngạn Trạch ngạc nhiên A một tiếng:

"Cậu về rồi à? Chá gõ cửa mãi mà không ai không mở, làm cháu sợ muốn chết, cứ tưởng Tạ Phỉ gặp chuyện gì rồi. Cậu ta bảo muốn ăn thịt chiên xốt chua ngọt, cháu đã làm hẳn một nồi to đây."

Nói xong, anh ta đưa tay đẩy cửa, dùng sức nhưng không đẩy được.

"Sao đã ở nhà mà không bật đèn? Đừng chắn nữa, cho cháu vào đi, tiện thể hai chúng ta làm vài ly."

Sở Thanh Phong nhận lấy hộp cơm từ tay anh ta:

"Hôm nay không uống được rồi, cảm ơn nhé, mai cậu mời cháu uống."

Lời vừa dứt, cánh cửa lạnh lùng đóng sập trước mặt Dương Ngạn Trạch.

Hành lang rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.

Khoảnh khắc cửa đóng lại, một tiếng r3n rỉ nghẹn ngào như tiếng khóc thoảng qua tai Dương Ngạn Trạch.

Nh ta sững người vài giây, sau đó chậm rãi quay người đi về nhà.

Bỗng nhiên, bước chân anh ta càng lúc càng nhanh, bóng lưng cứng ngắc.

Từ yết hầu, xương quai xanh đến trước ngực Sở Thanh Phong chi chít dấu răng.

Cmn, cậu út là M sao? Bảo sao lại thích kiểu người như Tạ Phỉ, cái tính khí khó ở này......

Tạ Phỉ gần như nghẹt thở trong sự chiếm đoạt đầy mạnh mẽ, nhưng cũng đắm chìm trong kh0ái cảm rợn người suýt khiến tâm trí mất kiểm soát.

Sau đó, Sở Thanh Phong dịu dàng lau đi những giọt nước mắt s1nh lý đang chảy ra khỏi khóe mắt anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!