Chương 4: Ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy

Nên nói là mắt nhìn người của anh quá tốt, hay vận may quá kém đây?

Giây phút này, Tạ Phỉ cuối cùng cũng hiểu thế nào là cảm giác

"như ngồi trên đống lửa."

Anh tựa lưng vào ghế, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, giọng điệu thản nhiên:

"Hôm nay làm mất thời gian của cậu rồi, xin lỗi nhé. Cà phê tôi mời."

Sở Thanh Phong dường như đã đoán trước phản ứng của anh, đôi mắt trà nâu sâu thẳm, bình tĩnh nhưng lạnh lùng:

Tại sao?

Tạ Phỉ nhún vai:

"Không thấy ngại à? Coi chuyện cũ như một đoạn ký ức đẹp chẳng phải tốt hơn sao?"

Sở Thanh Phong nhìn anh, chậm rãi hỏi lại:

"Ba ngày đó đối với anh là ký ức đẹp?"

Tạ Phỉ: ...

Cậu nhóc này đúng là rất biết nắm bắt trọng điểm.

Làm người có thể không vui, nhưng không thể không có lương tâm.

Năm đó, cậu thiếu niên Sở Thanh Phong vừa nhìn đã biết là con nhà giàu được giáo dưỡng bài bản, một quý công tử hoàn mỹ.

Lịch thiệp, nhã nhặn, thậm chí có khi từ nhỏ đến lớn đế giày còn chưa từng dính bẩn.

Mà lần đầu tiên của hai người lại do Tạ Phỉ dẫn dắt.

Anh lợi dụng gương mặt mềm mại, vô hại đầy tính lừa gạt của mình, dùng cà vạt trói chặt tay Sở Thanh Phong, sau đó bịt mắt hắn lại.

Họ cùng nhau nếm trải h0an ái lần đầu.

Ba ngày ba đêm, không bước chân ra khỏi cửa khách sạn dù chỉ một lần.

Tạ Phỉ ho nhẹ, cố tỏ ra bình tĩnh.

"Tất nhiên rồi. Một lần tình cờ ngoài kế hoạch, sự va chạm của hoóc

-môn với hoóc

-môn, một cuộc giải phóng thuần túy khi phá vỡ mọi quy tắc, niềm vui nguyên thủy xuất phát từ bản năng—giống như một giấc mộng vậy.

Nếu chúng ta tiếp tục hẹn hò, tiếp tục tìm hiểu, để cậu trở thành một phần của cuộc sống lặp đi lặp lại này, thì ký ức đẹp đẽ ấy chẳng khác gì bọt biển vỡ tan.

Mà ký ức đẹp đẽ duy nhất trong đời tôi bị phá nát, chẳng phải sẽ rất tàn nhẫn với tôi sao?

"Ánh mắt Tạ Phỉ đầy chân thành. Sở Thanh Phong không tin dù chỉ một chữ. Mười năm trước, cũng chính những lời hoa mỹ này đã giúp anh biến mất khỏi tầm mắt hắn. Sở Thanh Phong bình tĩnh nói:"Theo tôi được biết, anh cần một người để kết hôn. Tôi cũng vậy.Tôi nghĩ chúng ta là lựa chọn phù hợp nhất.

"Lần này, đến lượt Tạ Phỉ hỏi lại:"Tại sao?

"Sở Thanh Phong bình tĩnh cất giọng, mạch lạc rõ ràng:"Những người trẻ tuổi đi xem mắt, ít ai là tự nguyện từ tận đáy lòng, phần lớn đều do bố mẹ, trưởng bối sốt ruột.

Tôi cũng vậy.Mười năm trước, chúng ta kết thúc trong hòa bình, điều đó chứng minh tôi không phải kiểu người thích dây dưa.Mười năm sau gặp lại, điều đó cho thấy giữa chúng ta quả thực có chút duyên phận."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!