Chương 35: (Vô Đề)

Nhưng gần đây, mọi chuyện đã khác.

Từ sau khi kết hôn với Tạ Phỉ, hắn bắt đầu phân tâm trong lúc làm việc. Trên đường đi công tác, khi tăng ca, thậm chí ngay trong giờ làm, hắn cũng vô cớ nghĩ đến Tạ Phỉ.

Nghĩ đến khuôn mặt của anh, nghĩ anh đang làm gì, có bận không, muốn nhắn một tin hay gọi một cuộc video.

Hắn không còn ngủ lại phòng nghỉ của công ty nữa.

Dù có phải ngồi xe hơn một tiếng để về nhà, hắn cũng muốn về, dù có khi Tạ Phỉ phải trực đêm, chẳng có nhà.

Căn hộ nhỏ bé ấy lại có sức hấp dẫn vô cùng lớn.

Buổi sáng, dù cơ thể đã tỉnh theo đồng hồ sinh học, hắn vẫn nhịn không được mà nhắm mắt ôm lấy người kia nán lại một lúc. Buổi tối cũng vậy, nếu Tạ Phỉ tan làm đúng giờ, hắn không muốn tăng ca, không muốn xã giao, thế nào cũng không ngồi yên được.

Lý trí bảo hắn rằng sự thay đổi này cần được điều chỉnh, nhưng tình cảm lại nói rằng đây không phải bất thường, mà chỉ là sự thay đổi tự nhiên sau khi kết hôn.

Trước khi cưới, hắn chỉ cần lo cho bản thân.

Sau khi cưới, hắn là chồng của Tạ Phỉ. Muốn được quấn lấy nhau ăn cơm, cùng làm việc, cùng đi ngủ, có gì là không đúng?

Thế nên, lý trí của hắn như một quả bóng xì hơi, xẹp xuống. Hôm nay, dù đã định tăng ca, Sở Thanh Phong vẫn rời khỏi văn phòng đúng giờ—một tháng Tạ Phỉ có ít nhất sáu ca trực đêm, hôm nay anh vừa đi công tác về, hiếm lắm mới có một ngày nghỉ.

Đám đồng nghiệp trong phòng Tổng giám đốc và trợ lý Tần Thiên đã quen với cảnh này. Từ sau khi chứng kiến vị sếp từ trước đến nay chưa từng xách theo bất cứ thứ gì, bỗng biến thành một con kiến chăm chỉ tha lôi túi lớn túi nhỏ đầy ắp thực phẩm và đồ dùng sinh hoạt, hình tượng tổng tài bá đạo, cao cao tại thượng, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa của hắn đang dần sụp đổ.

Trên đường về, Sở Thanh Phong mở một cuộc họp video. Đúng lúc nhìn thấy cổng khu căn hộ từ xa, cuộc họp cũng kết thúc. Hắn tháo tai nghe, nới lỏng cà vạt, nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ xem có nên mua chút hoa quả không, thì trông thấy Tạ Phỉ bước ra từ một quán trà ven đường.

Khoảng cách ngày càng gần, nét mặt âm trầm chưa từng có của Tạ Phỉ rơi trọn vào mắt hắn.

Hắn lập tức bảo tài xế dừng xe.

Đang định mở cửa bước xuống, động tác của hắn bỗng khựng lại.

Một người đàn ông ăn mặc bình thường, đi cà nhắc, vội vã chạy ra khỏi quán, chỉ tay vào bóng lưng của Tạ Phỉ mà la hét điều gì đó.

Người đàn ông có mái tóc hoa râm, dáng người không cao, hơi gầy. Từ đường nét khuôn mặt có thể nhận ra, hồi trẻ chắc chắn là một người khá điển trai.

Có vài nét giống với Tạ Phỉ.

Trong đầu Sở Thanh Phong lập tức hiện lên hình ảnh Tạ Phỉ lặng lẽ hút thuốc trong bếp vào nửa đêm hôm trước, sau đó lại làm như không có chuyện gì xảy ra.

Về đến nhà, điện thoại của Tạ Phỉ có mấy tin nhắn.

Tề Hoằng Mạc:

[Tạ Phỉ, dù mày có thừa nhận hay không, tao vẫn là bố của mày.]

[Bố tiêu tiền của con trai là lẽ đương nhiên.]

[Nếu một tháng mày chỉ kiếm được vài nghìn tệ, tao chẳng buồn nhòm ngó. Nhưng giờ mày là bác sĩ ngoại khoa ở bệnh viện hạng ba, mày có thể thiếu tiền sao?]

Tề Hoằng Mạc:

[Mày không sợ tao đến bệnh viện làm ầm lên sao? Để lãnh đạo và đồng nghiệp của mày biết rằng mày là một đứa con bất hiếu, không chu cấp cho bố ruột?]

[Tao nói cho mày biết, giờ tao về hưu rồi, rảnh rỗi lắm, tao có thể đến bệnh viện của mày mỗi ngày. Dù sao tao cũng chẳng cần mặt mũi, còn mày thì sao?]

[Bây giờ mày cũng có danh có tiếng, ảnh quảng cáo của mày còn treo ngay trước cổng bệnh viện. Mày không muốn chuyện này ầm ĩ đến mức không thể cứu vãn, đúng không?]

Tạ Phỉ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!