Tề Hoằng Mạc năm nay chưa đến sáu mươi tuổi, so với những người cùng tuổi vừa bắt đầu tận hưởng cuộc sống nghỉ hưu, ông trông già hơn nhiều. Làn da già nua, đầy những nếp nhăn sâu, hoàn toàn mất đi vẻ phong độ, tinh anh của tuổi trẻ.
Chiếc quần sẫm màu của ông đã bị phồng ở đầu gối, phía trước đã mòn đến mức bạc màu.
Tề Hoằng Mạc không ngờ lại bị Tạ Phỉ phát hiện, ông lo lắng chà xát đôi tay vào quần, nhìn từ đầu đến chân người đàn ông trẻ tuổi trước mặt:
"Con là Tạ Phỉ? Bố là... bố của con."
Tạ Phỉ như nghe phải chuyện buồn cười lắm, bật cười:
"Tôi không có bố, bố tôi đã chết từ lâu rồi."
Tề Hoằng Mạc giọng khàn khàn phản đối:
"Không phải, đó là mẹ con lừa con thôi, bà ấy không muốn con nhận bố, không muốn con mang họ Tạ!"
Tề Hoằng Mạc tiến thêm vài bước,
"Thật không ngờ con trai bố lại xuất sắc như vậy, đã trở thành bác sĩ rồi! Bố nhận ra con qua tin tức trên mạng, con không biết những năm qua bố đã muốn gặp con thế nào đâu, nhưng mẹ con, ông bà ngoại con đã đổi số điện thoại và địa chỉ, bố không thể tìm thấy con."
Tạ Phỉ mặt không biểu cảm:
"Ồ, vậy sao? Ông tìm tôi có việc gì?"
Trước thái độ lạnh nhạt, thậm chí có phần thô lỗ của Tạ Phỉ, TTề Hoằng Mạc vẫn nở nụ cười hiền lành:
"Bố chỉ muốn xem con sống ra sao thôi. Dù thế nào thì con vẫn là con trai của bố."
Ánh mắt Tạ Phỉ không chút nhiệt tình:
"Bây giờ đã thấy rồi, tôi sống rất tốt, ông có thể rời đi được rồi."
Tề Hoằng Mạc tự nói với mình:
"Con sống ở đâu? Gần đây đúng không? Bố đã đợi ở bệnh viện mấy tiếng rồi, chúng ta đến nhà con ngồi chơi nhé?"
Giọng Tạ Phỉ lạnh nhạt, không có cảm xúc rõ rệt: Không tiện.
Tề Hoằng Mạc không tiếp tục ép buộc anh, chỉ lấy điện thoại ra và yêu cầu thêm số liên lạc.
Tạ Phỉ đã thêm WeChat của ông.
Đến khi đứng trước cửa căn hộ cho thuê, cơ thể căng cứng của Tạ Phỉ như dây cung kéo căng hết mức, đầu gối mềm nhũn, toàn thân mệt mỏi dựa vào khung cửa.
Một lúc lâu sau, anh chậm rãi lấy chìa khóa ra mở cửa.
Ánh đèn ấm áp tràn ngập cả căn phòng, trong bếp thoang thoảng mùi ớt cay k1ch thích vị giác. Sở Thanh Phong bưng một đ ĩa chân gà cay ra:
"Về rồi à? Đúng lúc ăn cơm luôn. Sao sắc mặt anh kém vậy?"
Tạ Phỉ vội lắc đầu:
"Không có gì. Gió xuân thổi mạnh quá, làm đầu anh đau."
"Vậy anh đi tắm nước nóng trước đi, em làm thêm món gỏi là xong."
Ừ.
Tạ Phỉ không tắm lâu, chỉ xả bớt cái lạnh trên người rồi ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!