Chương 28: (Vô Đề)

Nhiều năm trước, gia đình anh có người anh trai bị bệnh, mẹ anh vì muốn nuôi hai anh em mà từ bỏ chuyên môn, mở một tiệm in ấn.

Không xa tiệm in có một tiệm bánh ngọt, nhưng vì túi tiền eo hẹp, Tạ Phỉ phần lớn thời gian chỉ có thể đứng bên đường, hít một hơi thật sâu, cố gắng lưu giữ hương thơm ngọt ngào ấy trong ký ức.

Khi trưởng thành, có lương rồi, anh luôn tính toán chi tiêu cẩn thận, cân nhắc kỹ lưỡng giữa h@m muốn và giá trị của đồng tiền. Một khi vượt quá dự kiến, Tạ Phỉ sẽ kiềm chế bản thân.

Nhiều năm qua, anh vẫn luôn làm rất tốt.

Nhưng—

Tối qua, anh đã từ chối nửa cái tiểu mục tiêu!

Nửa! Cái! Tiểu! Mục! Tiêu!

Sau khi tỉnh dậy, Tạ Phỉ hối hận đến mức lòng đau như cắt.

Trong cơn bi thương, anh từ chối lời đề nghị đưa anh đi làm của Sở Thanh Phong. Hiện tại anh không thể nhìn mặt hắn được, bởi chỉ cần thấy hắn, anh sẽ nhớ đến số tiền ào ào rơi từ trên trời xuống—một khoản có thể giúp anh lăn lộn trên giường ngủ ngon giấc—vậy mà giờ tất cả đều tan thành mây khói.

Hôm nay, Tạ Phỉ cố tình mặc một chiếc áo cực kỳ mềm mại.

Trên người anh chi chít vết xanh tím, đặc biệt là phần trước ngực và chỗ có vết bớt. Làn da mong manh gần như sắp trầy xước, nhạy cảm đến mức không chịu nổi dù chỉ một chút cọ xát.

Sáng nay, trong nhà vệ sinh, anh suýt nữa định dán băng cá nhân lên người.

Mang theo tâm trạng bi thương, Tạ Phỉ ngồi tàu điện ngầm đến chỗ làm. Mãi đến khi được bao quanh bởi mùi nước khử trùng quen thuộc, anh mới chậm rãi khôi phục lại trạng thái của bác sĩ Tạ.

Ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ, ai nấy đều ít nhiều mắc hội chứng hậu nghỉ lễ. Đứng đợi thang máy với đôi mắt vô hồn, vẻ mặt thiếu sức sống, Chu Giai Hàng đột nhiên bị ai đó vỗ vai. Anh ta quay đầu lại, suýt chút nữa bị chói mù mắt.

Gió lạnh đầu xuân ở phương Bắc có thể thổi người ta thành kẻ ngốc. Người đồng nghiệp, cũng là bạn học cũ mười mấy ngày không gặp, hôm nay chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng. Làn vải bay bay trong gió, khuôn mặt gầy gò lại có chút hồng hào khỏe mạnh.

Đôi mắt đào hoa vừa như đa tình vừa long lanh ánh nước, đến mức nhìn cún cũng đầy thâm tình.

Chu Giai Hàng kinh ngạc:

"Cậu nghỉ phép hay đi tu vậy? Trông khác như hai người khác luôn ấy."

Tạ Phỉ vô thức sờ lên mặt. Có ông xã làm lò sưởi thì khác biệt lớn vậy sao?

Chu Giai Hàng chú ý đến chiếc nhẫn trên tay anh:

"Cậu mua vàng à? Dạo này giá vàng cao lắm, mua không lời đâu. Hơn nữa, trong phòng phẫu thuật cũng không đeo được. Mà sao lại đeo ở ngón áp út? Người khác nhìn thấy lại tưởng cậu đã kết hôn, tìm đối tượng càng khó hơn đấy."

Anh ta lải nhải một lúc lâu nhưng không nhận được bất cứ phản ứng nào. Quay sang thì thấy Tạ Phỉ đang nhìn mình như nhìn một tên ngốc.

Anh giơ tay trái lên, lắc lư trước mặt Chu Giai Hàng: Đây là nhẫn cưới.

"Tôi biết là nhẫn cưới, mà nhẫn cưới thì chỉ có người kết hôn mới đeo... Cậu đâu có kết hôn... Cậu?"

Giọng Chu Giai Hàng đột nhiên im bặt.

Anh ta túm lấy tay Tạ Phỉ, trừng mắt đến mức sắp rớt ra ngoài:

"Cậu... cậu kết hôn rồi? Với ai?"

---

Ba tiếng sau

Hôm nay là ngày trưởng khoa dẫn đoàn đi thăm bệnh. Theo thường lệ, các bác sĩ điều trị chính, bác sĩ nội trú, bác sĩ thực tập và nghiên cứu sinh đều đã đứng chờ sẵn ngoài hành lang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!