Tạ Phỉ thu dọn quần áo theo mùa của mình, miễn cưỡng nhường ra một nửa chiếc tủ quần áo nhỏ. Đồ của Sở Thanh Phong phần lớn là âu phục và sơ mi, từ chất liệu, đường may cho đến từng chiếc cúc áo đều toát lên mùi tiền, hoàn toàn không hợp với chiếc tủ cũ kỹ trong căn hộ này.
Anh nhìn người đàn ông đang quay lưng lại cuộn dây sạc, hỏi:
"Em chắc chắn muốn ở đây?"
Sở Thanh Phong quay đầu lại: Hửm?
Tạ Phỉ nói:
"Em đừng hiểu lầm, ý anh là nếu ở đây, mỗi ngày em sẽ phải tốn thêm ít nhất một tiếng di chuyển, nếu tắc đường thì còn lâu hơn. Thực ra, chúng ta có thể làm vợ chồng cuối tuần, ngày thường ai bận việc nấy, đến cuối tuần hoặc khi có kỳ nghỉ thì gặp nhau."
Ở khoa gây mê bệnh viện chỗ anh làm có một đồng nghiệp, công việc vốn đã bận rộn, thêm nhiều lý do khác nên dù cưới nhau được năm sáu năm, con đã vào mẫu giáo, vợ chồng vẫn chẳng biết mật khẩu điện thoại của nhau.
Bình thường, vợ anh ta đưa con về nhà mẹ đẻ sống, cuối tuần hay ngày lễ nếu trùng lịch nghỉ thì mới gặp mặt, cùng ăn uống vui chơi, còn lại gần như không liên lạc qua tin nhắn.
Giờ có không ít cặp đôi quen nhau qua mai mối, cưới nhưng chưa thân thiết, cứ thế mà sống như hai người chung nhà trọ.
Sở Thanh Phong nói:
"Nếu anh không quen chia sẻ không gian với người khác, em có thể trải đệm ngủ dưới đất."
Tạ Phỉ làm sao có thể để một vị Bồ Tát mỗi năm rót cho anh mấy trăm vạn phải nằm dưới sàn?
"Không phải! Ý anh là căn nhà này quá nhỏ, phòng khách còn chẳng bằng phòng tắm nhà em. Em ở đây chẳng khác nào chui vào cái kén. Mọi người quen biết sẽ nhìn em thế nào? Tài xế, thư ký của em sẽ nghĩ gì?"
Sở Thanh Phong không trả lời ngay, chỉ nói:
"Lấy mấy món đó giúp em."
Tạ Phỉ cầm lên mới nhận ra là mấy chiếc qu@n lót.
Chính xác hơn, là những chiếc đã bị kéo căng đến mức in rõ dấu vết cá nhân của người mặc.
Sở Thanh Phong nghiêng đầu hôn nhẹ lên chóp mũi anh, giọng trầm thấp:
"Người khác nghĩ sao không quan trọng. Hơn nữa, mấy hôm nay anh đã cưỡi rồng bao nhiêu lần rồi, hửm?"
Tạ Phỉ sững người.
Vốn hiếu thắng, anh không thích lúc nào cũng là người bị đ è xuống. Anh thích được nhìn thẳng vào mắt đối phương, chi phối cơ thể của người đó.
Chuyện này coi như bỏ qua.
Sau khi thu dọn xong, chuông cửa vang lên. Sở Thanh Phong ra mở cửa, nhận từ tay shipper túi đồ nặng trĩu, xắn tay áo lên, thật sự muốn vào bếp.
"Em nghiêm túc đấy à?"
Sở Thanh Phong lấy nguyên liệu, trái cây, gia vị ra:
"Hôm nay chưa chuẩn bị gì nhiều, làm tạm món đơn giản. Sau này ăn nhiều rồi, anh có thể gọi món."
Tạ Phỉ:
"Nghe ý em, định thường xuyên tự nấu ăn sao?"
Sở Thanh Phong:
"Nhà không nổi lửa, lạnh lẽo chẳng có chút hơi người. Trước đây du học, em vẫn tự nấu. Về nước rồi, thỉnh thoảng cũng có nấu vài bữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!