Những ngày này, Sở Thanh Phong nhận không ít cuộc gọi công việc. Đối với hầu hết mọi người, đây là kỳ nghỉ đoàn viên, nhưng đối với Gia Gia Media, hệ thống máy chủ lại phải gánh lưu lượng truy cập cao hơn bình thường, yêu cầu độ ổn định cao hơn, xảy ra vài sự cố lặt vặt cũng là điều dễ hiểu.
Tạ Phỉ nghĩ rằng anh sẽ ưu tiên công việc, quay về công ty xử lý gấp—dù sao, đó cũng là một ngành hàng có doanh thu trăm triệu mỗi ngày.
Kết quả?
Sở Thanh Phong không bước ra khỏi cửa nửa bước.
Hắn chỉ họp video từ xa, sau đó quay lại nghiên cứu một dự án tiền triệu khác trên người Tạ Phỉ.
Lần cuối cùng đi dạo khu nội thất của Tạ Phỉ là từ mấy năm trước, khi nhà ông bà ngoại sửa sang lại. Anh vốn rất thích những món đồ hoặc thời thượng tinh tế, hoặc kỳ quái độc lạ, có thể không quá thực dụng, nhưng nhìn thôi cũng đã thấy thích rồi.
Tất nhiên, thích là một chuyện, mua hay không lại là chuyện khác.
Đối với một người bình thường, nội thất bình dân, sản xuất hàng loạt vẫn là lựa chọn phù hợp hơn.
Tiền phải dùng vào những thứ đáng giá.
Ngay cả khi đột nhiên trúng độc đắc, Tạ Phỉ vẫn giữ bản năng tiết kiệm trong máu, luôn ưu tiên tiêu dùng hợp lý, theo đuổi tối đa hóa giá trị.
Nhưng bây giờ thì khác.
Anh đang đi dạo trong những cửa hàng nội thất cao cấp mà trước đây chỉ dám đứng ngoài cửa nhìn, không cần đắn đo giữa h@m muốn và giới hạn tài chính nữa.
Chưa bao giờ đánh một trận nào giàu có thế này.
Sở Thanh Phong đứng cách đó vài bước, nhìn người cách đây hai tiếng còn nói
"Không được, thêm lần nữa là mất mạng đấy" giờ lại tràn đầy năng lượng, hào hứng trò chuyện với nhân viên bán hàng.
Tạ Phỉ để mắt đến một chiếc sofa hình vầng trăng màu kem, rộng rãi đủ để hai người lớn cùng nằm thoải mái.
Từ giây phút nhìn thấy nó, anh đã tưởng tượng ra cảnh mình nằm dài tận hưởng giấc ngủ trưa, hoặc duỗi chân thoải mái vừa nằm vừa chơi game.
Sau khi thử ngồi, độ êm ái cũng hoàn toàn đạt tiêu chuẩn.
Cuối cùng, Tạ Phỉ chỉ thêm bạn WeChat với nhân viên bán hàng rồi kéo Sở Thanh Phong rời đi.
"Thích rồi sao không mua?"
Tạ Phỉ:
"Anh dễ bị mê hoặc bởi những thứ đẹp mắt. Nếu sau ba ngày anh vẫn nhớ mãi không quên, vậy thì anh sẽ mua nó."
Khoảnh khắc ấy, Sở Thanh Phong muốn hỏi rằng mười năm trước, Tạ Phỉ có từng bị hắn mê hoặc không, có từng nhớ mãi không quên không.
Tạ Phỉ đưa tay vẫy trước mắt hắn:
"Sao lại thất thần rồi?"
Sở Thanh Phong hoàn hồn, nắm lấy tay anh, bao trọn trong lòng bàn tay mình: Anh nói gì cơ?
"Đi uống cà phê không?"
Được.
Trong lúc chờ cà phê, Tạ Phỉ vào nhà vệ sinh.
Ngay trước cửa, anh chạm mặt một người quen—Cao Tư Triết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!