"Dậy rồi à? Ăn sáng đi."
Sở Thanh Phong lấy từ trong túi ra một phần bún bò và cháo thịt bằm trứng bách thảo.
Tối qua Dương Ngạn Trạch mải chuốc say bản thân, chẳng ăn được bao nhiêu. Giờ sờ sờ bụng, anhta liền ngồi xuống, mở hộp bún bò ra, húp một miếng lớn, lúc này mới thấy dễ chịu hơn chút:
"Hình như cháu già thật rồi, ngủ một giấc dậy chẳng thấy khỏe gì, trái lại còn có cảm giác như vừa đánh nhau với ai đó. Hai cổ tay đau ê ẩm luôn đây này."
Sở Thanh Phong thản nhiên đáp:
"Tối qua cháu say khướt, không chịu ngủ, còn mộng du sang phòng ngủ chính bắt cậu uống rượu với cháu."
Dương Ngạn Trạch biết tửu lượng của mình không tốt lắm, vừa húp bún vừa lúng búng hỏi:
"Rồi sao? Cậu đưa cháu về phòng ngủ hả?"
Sở Thanh Phong hắng giọng:
"Để cháu chịu ngủ yên, câj phải trói hai tay cháu vào thành giường."
Dương Ngạn Trạch lập tức ngẩng phắt đầu lên, sững sờ:
"Cậu có còn là người không đấy?"
Sở Thanh Phong điềm nhiên nói:
"Sau đó cậu đã cởi trói cho cháu rồi."
Dương Ngạn Trạch vốn định hỏi xem chuyện quái quỷ gì đã xảy ra, Sở Thanh Phong làm thế là vì lương tâm cắn rứt hay còn lý do nào khác. Nhưng khi ánh mắt anh ta rơi xuống cổ đối phương, liền thấy hai vết răng hằn rõ ngay sát yết hầu.
Còn trên cánh tay lộ ra dưới ống tay áo xắn lên có một vệt đỏ kéo dài từ trên xuống dưới, mảnh nhưng sâu, trông như bị móng tay cào rách.
Tối qua lúc ăn cơm mấy vết này chưa hề có.
Dương Ngạn Trạch lại nhìn qua túi đồ ăn còn chưa mở trên bàn, nhận ra logo của một tiệm thuốc tây.
Chợt anh ta thấy bản thân thật đáng thương, chẳng khác nào một cái máy tự động biết đi. Vội vàng cúi đầu ăn cho nhanh rồi xách đồ rời đi ngay lập tức. Ở nơi này, người anh em cùng ăn cùng ở ngày nào giờ đã chẳng còn chỗ cho anh ta nữa.
Trọng sắc khinh bạn!
T_T
Sở Thanh Phong hỏi:
"Bao giờ cháu về Tây Bắc?"
Hai ngày nữa.
Sở Thanh Phong:
"Chờ cháu về, cậu đón gió tẩy trần cho."
Tẩy cái gì mà tẩy! Lần này về, anh ta sẽ phải sống cạnh kẻ đối đầu không đội trời chung
- Tạ Phỉ. Ngày nào cũng gặp nhau trong bệnh viện, về nhà cũng đụng mặt. Đây là cuộc sống của con người chắc?!
Ăn xong, Dương Ngạn Trạch chẳng còn tâm trạng tám chuyện thêm dù chỉ hai đồng, lập tức xách túi rời đi.
Trong phòng ngủ vẫn còn vương chút dư vị lười biếng của buổi sáng, khiến Sở Thanh Phong hiếm hoi sinh ra suy nghĩ muốn ngủ tiếp một giấc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!