Sở Thanh Phong sống trong một căn hộ rộng rãi năm phòng ngủ, ba phòng khách, tọa lạc ngay trung tâm đắt đỏ bậc nhất của thành phố.
Đứng trước cửa sổ sát đất với góc nhìn 180 độ, ánh đèn xe cộ đan xen tạo thành một dải lụa vàng, uốn lượn quanh những cây cầu vượt cao ngất, cả khung cảnh đô thị phồn hoa như thu nhỏ dưới chân.
Khi thiết kế, căn hộ này có thêm phòng trẻ con và phòng kho, đối với một kẻ độc thân như hắn, rõ ràng là rộng đến mức dư thừa.
Tạ Phỉ còn chưa kịp nhìn rõ cách bài trí trong phòng, đã bị bế bổng lên. Lưng anh chạm vào bức tường lạnh lẽo, hai chân rời khỏi mặt đất. Để giữ thăng bằng, anh buộc phải ôm lấy cổ Sở Thanh Phong, bám lên người hắn như một chú chuột túi.
Trong không gian rộng lớn và yên tĩnh, chỉ còn lại nhịp thở và tiếng tim đập hỗn loạn của cả hai. H@m muốn mơ hồ từ lần đầu gặp mặt ở quán cà phê, theo họ từ trong xe đến thang máy, giờ phút này như chiếc hộp Pandora bị mở ra, cuộn trào không cách nào kìm chế.
Ánh mắt Sở Thanh Phong nóng rực, xuyên qua lớp áo mà lướt khắp cơ thể Tạ Phỉ. Cái nhìn ấy khiến anh đỏ bừng mặt, cảm giác như một que kem đang tan chảy dưới ánh mắt thèm khát của người đối diện.
Tạ Phỉ không phải kiểu người bị động đứng yên.
Anh ngước lên, ánh mắt rực lửa táo bạo quan sát Sở Thanh Phong.
Bốn mắt giao nhau, nụ hôn cuồng nhiệt lập tức bùng nổ.
Tiếng thở gấp, hơi nóng, tất cả bị đối phương nuốt trọn.
Mãnh liệt, chiếm đoạt, không chút do dự.
Cơn kh0ái cảm nguyên thủy nhất đánh trúng Tạ Phỉ, khiến anh khẽ run lên. Ngửa cổ thở gấp một hơi, bàn tay vô thức kéo tóc Sở Thanh Phong ra sau:
"Khoan đã, từ ngoài về phải rửa tay sát khuẩn trước, vi khuẩn nhiều lắm."
Rửa xong rồi làm!
Sở Thanh Phong không ngờ trong tình huống này mà anh còn nghĩ đến sát khuẩn, vùi mặt vào hõm vai Tạ Phỉ bật cười thành tiếng. Nghề bác sĩ đúng là ăn vào máu rồi, ngay cả Dương Ngạn Trạch cũng vậy, trước cửa nhà lúc nào cũng chất đầy chai xịt cồn, lần nào về cũng tự xịt từ đầu đến chân.
Tạ Phỉ đạp nhẹ hai chân muốn xuống đất, nhưng Sở Thanh Phong không cho, cứ thế bế anh vào phòng tắm.
Lúc này, điện thoại trong túi áo khoác của Sở Thanh Phong vang lên.
Tạ Phỉ lấy ra giúp hắn, trên màn hình hiện hai chữ: A Trạch.
Là đứa cháu trai lớn đây mà.
Dương Ngạn Trạch đang tham gia chương trình hỗ trợ y tế ở vùng xa, theo kế hoạch ban đầu, anh ta sẽ hoàn thành công việc vào cuối tháng Hai rồi trở về B thị. Nhưng vì dịp Tết, cả nước đông đúc, anh ta quyết định ở lại địa phương ăn Tết và kết hợp khám chữa bệnh miễn phí cho bà con.
Tất cả những kế hoạch này đều được sắp xếp khi anh ta chưa biết c ậu nhỏ nhà mình đã kết hôn.
Sau đó, mẹ ruột thông báo Tết này cậu út sẽ dẫn chồng mới cưới về ra mắt. Lúc đó, Dương Ngạn Trạch đã bị người dân địa phương nhiệt tình đón lên thị trấn, muốn về cũng không kịp nữa.
Nhưng ngay sau khi kết thúc đợt khám chữa bệnh, Dương Ngạn Trạch không quản đường xa vất vả, lập tức quay về B thị.
Anh ta và Sở Thanh Phong chỉ cách nhau hai tuổi, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tuy trên danh nghĩa là cậu cháu nhưng thực chất là anh em tốt, cùng nhau gây chuyện, cùng nhau gánh hậu quả.
Dương Ngạn Trạch vốn là người vô tư, giọng nói toát ra từ điện thoại:
"Nghe mẹ cháu bảo hai người bay về hôm nay? Cháu cũng vừa hạ cánh, sắp đến nhà cậu rồi, tối nay không say không về! Mà này, mợ nhỏ có biết uống không? Thôi không nói nữa, bảo vệ nhà cậu cháu chào hỏi rồi, giúp cháu quẹt thang máy lên tầng đi, nhanh lên nào!"
Chưa đợi Sở Thanh Phong lên tiếng, anh ta đã cúp máy.
Sở Thanh Phong: …
Dương Ngạn Trạch xách theo một đống đặc sản từ quê lên, bảo vệ thấy anh ta tay xách nách mang, không chỉ bấm thang máy giúp mà còn xách đồ vào giúp luôn.
Anh ta là kiểu người xã giao số một, lại còn nói nhiều. Vừa gặp bảo vệ đã chia cho một túi phô mai lớn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!