Tạ Phỉ sững người vài giây: Tôi cũng không hỏi.
Chu Lạc nghe xong liền sốt ruột thay anh: "Chồng cậu là đại gia mà, lấy vợ mà không đưa sính lễ, nghe có được không? Tư bản đúng là gian xảo, tính toán kỹ lắm. Nếu đưa ít, để người ta biết được thì cậu ta thấy mất mặt.
Nếu đưa nhiều, sau này nếu hai người không sống nổi với nhau nữa, về mặt pháp luật sính lễ là tài sản trước hôn nhân cậu ta tặng cậu, không tính vào chia tài sản khi ly hôn. Thế nên cậu ta dứt khoát không nhắc đến luôn.
Họ Hoắc kia giới thiệu ai vậy chứ, tôi đi mắng cậu ta ngay đây!"
Chu Lạc vội vàng cúp máy, nhưng Tạ Phỉ cũng không quá thất vọng hay buồn bã.
Bọn họ không phải vì yêu mà kết hôn. Ngay từ đầu, điều anh muốn chỉ là tìm một đối tượng có thể ly hôn bất cứ lúc nào. Nếu bỏ qua thân phận, địa vị, tài sản, thì Sở Thanh Phong chính là người khiến anh hài lòng nhất, cũng là đối tượng anh muốn kết hôn nhất.
Bây giờ, Tạ Phỉ cảm thấy cả nhà Sở Thanh Phong đều là Bồ Tát cứu nhân độ thế. Anh rốt cuộc cũng hiểu sâu sắc câu nói của bà Lưu trong Hồng Lâu Mộng:
"Nhổ một sợi lông cũng to hơn cả eo của chúng tôi."
Xuống máy bay, hai người về nhà thuê của Tạ Phỉ trước, rồi mới cùng đến nhà Sở Thanh Phong. Một là tiện đường, hai là vì Tạ Phỉ không mang theo nhiều quần áo, ngay cả qu@n lót và tất để thay cũng không đủ.
Vài ngày không về, lúc đẩy cửa ra, Tạ Phỉ lại có cảm giác như đã qua mấy đời. Làm một người lao động ở tầng đáy, không phải trả nợ vay mua nhà thì yên tâm, nhưng nếu có thì lại lo lắng. Khi thuê nhà, không dám mua đồ gia dụng lớn, vì khi dọn đi, tháo dỡ mất phí, lắp đặt lại cũng mất tiền.
Nếu có một căn nhà riêng mà không cần trả góp, thì cảm giác hạnh phúc sẽ tăng vọt.
Tạ Phỉ lấy một chai soda trong tủ lạnh đưa cho Sở Thanh Phong:
"Em cứ ngồi đi, câu đối bà anh cho để quên trên xe, anh đi lấy. Dán xong rồi mình đi luôn."
Sở Thanh Phong đứng dậy:
"Để em lấy cho, anh thu dọn đồ đi."
Cũng được.
Ở Nam Thành, Sở Huệ Lam hỏi bọn họ về chuyện tổ chức đám cưới và đi tuần trăng mật, nhưng cả Tạ Phỉ lẫn Sở Thanh Phong dường như chưa từng nghĩ đến.
Đám cưới có quy trình của nó: dưới sự chứng kiến của bạn bè và người thân, tuyên thệ, trao nhau nụ hôn… thì không khó. Nhưng nếu phải chia sẻ quá trình gặp gỡ và yêu nhau thì sao? Gặp nhau ở gay bar rồi lăn giường với nhau. Rõ ràng không có tình cảm, mà còn phải tỏ ra yêu đương say đắm, quá giả tạo.
Có lẽ Sở Thanh Phong cũng nghĩ vậy, nên nói rằng đợi sau này tìm ngày phù hợp rồi làm lễ sau. Qua Tết, Tạ Phỉ phải đi làm ngay, thời gian không nhiều, chi bằng để anh nghỉ ngơi thật tốt.
Tạ Phỉ ném quần áo bẩn vào máy giặt sấy, cầm khăn lau cửa, xé câu đối cũ năm ngoái đi.
Anh thuê nhà ở khu chung cư thấp tầng, mỗi tầng ba hộ.
Nghe thấy tiếng động, cửa nhà hàng xóm mở ra.
"Bác sĩ Tạ, năm mới vui vẻ!"
Tề Vĩ đeo kính gọng vàng bước ra, chào Tạ Phỉ:
"Mấy hôm trước bên quản lý tòa nhà có mang chữ"Phúc
"đến tặng, gõ cửa nhà anh nhưng không ai mở, nên tôi giữ hộ."
Nói rồi, cậu ta đưa qua một tờ giấy đỏ chói in chữ Phúc màu vàng rực.
Tạ Phỉ nhận lấy, giọng điệu khách sáo nhưng xa cách:
"Cảm ơn, cậu cũng năm mới vui vẻ. Trường cậu nghỉ rồi à?"
Ừm, nghỉ rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!