Sở Thanh Phong là con út trong gia đình. Mấy năm trước, bố mẹ hắn lần lượt qua đời, chỉ còn lại người chị gái duy nhất – Sở Huệ Lam, hơn hắn những hai mươi chín tuổi.
Trên đường đến ra mắt người nhà chồng như một chàng dâu xấu số, Tạ Phỉ thầm đoán xem vị đương gia hiện tại của nhà họ Sở sẽ nhìn anh thế nào.
Theo lẽ thường, dù không có ngai vàng để kế vị, các gia đình bình thường cũng khó chấp nhận chuyện con trai duy nhất có bạn đời là một người cùng giới. Cứ như trong phim ảnh hay tiểu thuyết vẫn hay miêu tả, Tạ Phỉ chính là hồ ly tinh khiến nhà họ Sở đoạn tử tuyệt tôn.
Liệu người chị gái đáng tuổi mẹ của Sở Thanh Phong có kiêu ngạo quăng cho anh một câu—
"Cậu cần bao nhiêu tiền để rời xa em trai tôi?"
Còn một vấn đề nữa.
Anh và con trai bảo bối của cô chính là kẻ thù không đội trời chung suốt hơn chục năm nay.
Nghĩ đến đây, đứng ở góc độ của Sở Huệ Lam, cô dù thế nào cũng không thể thích anh nổi.
Tạ Phỉ dứt khoát uống cạn ly nước trái cây, sau đó gọi tiếp một ly rượu vang.
Sở Thanh Phong quay sang nhìn anh:
"Đừng căng thẳng, chị gái em rất tốt."
Tốt hay không còn tùy vào đối tượng nữa. Đối với hắn, đương nhiên là tốt rồi.
Tạ Phỉ chẳng buồn nghe hắn dỗ dành, chỉ lẩm bẩm:
"Nếu chị em thực sự hỏi anh cần bao nhiêu tiền để rời xa em, em thấy anh nên làm gì?"
Anh nghiêng người trên ghế khoang hạng nhất, hôm nay mặc một chiếc áo len trắng mềm mại, tóc tai gọn gàng, trông chẳng khác gì một sinh viên mới tốt nghiệp.
Sở Thanh Phong khẽ nhướn mày: Hửm?
"Anh sẽ vừa nhận tiền của chị em, vừa lén qua lại với em."
"Những mối quan hệ như chúng ta chắc chắn sẽ bị gia đình phản đối. Mà cụ thể ở đây là gia đình em." Tạ Phỉ chậm rãi nói, "Dựa theo kinh nghiệm ăn dưa từ phim ảnh lẫn chuyện trong bệnh viện bao năm qua của anh, thì kịch bản thường diễn ra như thế này:
Nhà em không đời nào chấp nhận con trai duy nhất tìm một người đàn ông làm bạn đời. Vì vậy, để đảm bảo lợi ích gia tộc, em buộc phải kết hôn với một cô gái, sinh con nối dõi.
Sau đó, hoặc là ly hôn, hoặc là duy trì một cuộc hôn nhân mở, mạnh ai nấy chơi.Mà anh…Tạ Phỉ cười nhạt,sẽ trở thành kẻ thứ ba bị thiên hạ khinh bỉ, còn em là gã tra nam lừa hôn.
"Sở Thanh Phong bật cười:"Anh nghĩ nhiều rồi.A?
"Sở Thanh Phong kéo lại tấm chăn mỏng sắp trượt xuống trên người Tạ Phỉ, giọng điềm nhiên:"Nhà họ Sở không cần dùng hôn nhân để tìm kiếm lợi ích.
Chị em không cần, em cũng không cần.Nhìn qua là biết anh với A Trạch không ưa gì nhau, vì anh không biết rằng các em của cậu ấy đều mang họ Sở theo chị gái em.
Cả hai đều học kinh doanh, thành tích xuất sắc từ nhỏ, nhà họ Sở không thiếu người kế nghiệp.
"Tạ Phỉ im lặng vài giây, chân thành nói:"Em thật sự có tài đầu thai đấy.Đúng chuẩnđỉnh cao đầu thai
"luôn rồi. Sở Thanh Phong nhướn mày:"Quá khen.
"Tạ Phỉ nhớ lại cuộc gọi hôm qua, bỗng hỏi:"Dương… cháu trai nhà em có biết anh là mợ út mới nhậm chức không?
"Sở Thanh Phong kéo tấm che mắt xuống, giọng lười biếng:"Em không để chị gái nói với cậu ấy, đúng lúc cậu ấy đang bận viện trợ ở Tân Cương, không về được.
Ngủ một lát đi, vẫn còn mấy tiếng nữa."
Tối qua hắn ngủ dưới sàn, dù đã lót thêm tấm đệm dày nhưng vẫn không quen, cứ nửa tỉnh nửa mê suốt đêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!