Chương 19: (Vô Đề)

Sở Thanh Phong đặt bộ chăn gối định trải dưới sàn lên giường:

"Chúng ta kết hôn rồi, sao cứ phải có người nằm đất? Hai chúng ta cũng đâu có béo, em không thấy chật."

Tạ Phỉ ngồi khoanh chân trên giường:

"Anh thấy chật. Chỗ bé thế này, anh ngủ trong lòng em chắc?"

Sở Thanh Phong quỳ xuống:

Em không có ý kiến.

Hôm nay hắn không dùng keo vuốt tóc, mái tóc mềm mại, đôi mắt sáng rực. Có lẽ CEO cũng chẳng khác người thường, trút đi vẻ nghiêm túc nơi công sở, cả người liền trở nên thoải mái hơn.

Nhìn từ trên xuống, trông hắn cứ như một chú chó lớn ngoan ngoãn quấn quýt chủ nhân.

Thế này mới là trai trẻ kém tuổi chứ!

Đm, ai chịu nổi?!

Tạ Phỉ chịu không nổi.

Sở Thanh Phong bàn bạc với anh:

"Lười xuống lấy hành lý quá, cho em mượn cái áo rộng rộng mặc đi."

Tạ Phỉ gật đầu. Anh cực kỳ hiểu điều này—có những ngày nghỉ ngơi ở nhà, vì lười đi lại, anh còn ôm cả đồ ăn thức uống vào phòng ngủ nữa là.

Cuối giường có một chiếc tủ vải đơn giản, quần áo bên trong không nhiều, đa phần là đồ rộng rãi mua riêng để mặc khi về nhà. Vì ít khi ở đây, có cái còn chưa cắt mác.

Tạ Phỉ lục ra một chiếc hoodie in hình vẽ nguệch ngoạc, thành khẩn đề nghị:

"Thử đi, cái này hợp với em nhất đấy."

Chiếc hoodie đen rộng rãi, nhìn sơ qua có vẻ mặc vừa, chỉ là... mặt trước có mấy cái lỗ thủng mang đậm phong cách nghệ thuật trừu tượng.

Khác xa với gu ăn mặc thường ngày của Sở Thanh Phong.

Hắn nhìn chằm chằm những cái lỗ mấy giây, khóe môi cong lên:

"Anh bảo hợp thì là hợp."

Tạ Phỉ khoanh tay dựa vào tường, ngón trỏ lướt nhẹ trên cánh tay theo nhịp tách tách, ra vẻ hờ hững hỏi:

"Có cần anh ra ngoài không?"

Sở Thanh Phong không đáp, chỉ cởi thẳng áo len lông cừu, rồi dứt khoát cởi luôn áo sơ mi.

Căn phòng nhỏ ánh sáng không tốt, đèn cũng chưa bật, nhưng làn da trắng lạnh trên thân trên tr@n trụi của Sở Thanh Phong vẫn nổi bật trong tầm mắt.

Một tấm lưng thôi đã khiến Tạ Phỉ thưởng thức một bữa ăn khuya no nê, bây giờ đối diện trực tiếp với một cơ thể nam tính đến mức gợi cảm, lần đầu tiên anh mới có cảm giác—hóa ra từ xé truyện bước ra có thể hiện hữu rõ ràng đến vậy.

Nước bọt trong miệng tiết ra nhanh chóng, giống như phản xạ khi xem videocó người cắn miếng gà rán to đùng, uống ừng ực ly Coca mát lạnh trong lúc bụng đang đói.

Bờ vai này, từ bên này sang bên kia đi taxi chắc cũng mất mười phút nhỉ?

Cơ ngực nặng thế này, chắc chắn sờ vào sẽ rất đã tay.

Sáu múi thì trai đẹp nào mà chả có, nhưng từng đường nét cơ bụng sắc nét, rãnh sâu rõ thế này, chỉ thấy trên tranh vẽ mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!